Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam Chính

Chương 296



Ngay cả những phụ huynh đi cùng con đi mua kẹo bông gòn nhìn thấy cũng cười ha ha vui vẻ, còn có người nói đùa.

“Chàng trai trẻ mua cho người yêu hả?”Chờ khi Cố Hàm Giang cầm lấy cây kẹo bông gòn không có cùng khí chất với anh bước ra, Tạ Miêu phát hiện anh rõ ràng thở ra một hơi nhẹ nhõm.“Cho em.” Anh đưa que tre cho cô cầm, rồi lại lần nữa tự mình đẩy xe đạp.Tạ Miêu mỉm cười lắc lắc cây kẹo bông gòn trong tay, cố ý giả vờ chọc ghẹo anh, “Đây là cái gì vậy?”Trước kia Cố Hàm Giang cũng chưa từng nhìn thấy món này, ngưng động tác, anh dừng xe đạp xong lại đi đến bên xe kẹo hỏi, “Đây là cái gì?”Bọn trẻ tưởng anh quay lại để đoạt cây kẹo, gương mặt đầy đề phòng, “Đây là kẹo bông gòn, chú không biết là gì mà cũng mua hả?”Cố Hàm Giang không nói gì, xoay người quay trở lại, nói với Tạ Miêu: “Là kẹo bông gòn.”Sao trước đây lại không phát hiện ra dáng vẻ nghiêm túc của anh rất thú vị nhỉ?Tạ Miêu cúi đầu nhấp một ngụm kẹo bông, cuối cùng nhịn không được mà bật cười thành tiếng.“Sao thế?” Cố Hàm Giang có chút khó hiểu.“Không có gì.” Tạ Miêu lắc đầu, nhẹ nhàng liếm lớp kẹo bông trên môi “Cái này khá ngọt.”Đôi môi Tạ Miêu rất đẹp, cho dù không tô son nhưng vẫn hồng hào, mềm mại, căng đầy.Vì hành động liếm môi của cô, ánh mắt của Cố Hàm Giang vô thức rơi xuống môi cô, ánh mắt anh tối sầm lại, “Ngọt thật sao?”“Thật mà.”Tạ Miêu mỉm cười đưa cây kẹo bông đến gần miệng anh, “Có muốn nếm thử không?”Cố Hàm Giang không nhúc nhích, “Em ăn đi.”Tạ Miêu cũng cảm thấy, dựa vào tính cách của anh có lẽ sẽ không thích ăn loại kẹo bông này, lại thu tay về, từng ngụm từng ngụm nhấm nháp cây kẹo.Ai ngờ được khi đi vào một con hẻm nhỏ vắng vẻ, Cố Hàm Giang đột nhiên dừng lại.“Sao thế ạ?” Tạ Miêu ngậm kẹo bông nhìn anh với vẻ nghi ngờ.Không ai trả lời cô, chàng trai đột nhiên chồm tới, môi áp vào cô.Tạ Miêu cảm nhận được thứ gì đó ấm áp, mềm mại trơn trượt, nhẹ nhàng liếm láp khóe môi, chỉ là còn chưa kịp phản ứng thì bên kia đã từ từ rút lại.“Thật sự rất ngọt.”Đôi mắt thâm thúy của chàng trai trẻ nhìn về cô, giọng nói trầm thấp, khiến cô từ cổ đến sau tai đều đỏ bừng.…….Tống Vân trở lại văn phòng sau khi kết thúc ca phẫu thuật, lúc này mới nhớ gọi điện thoại lại cho Vương Thanh ở phòng khám trung y để hỏi xem con trai bà hai ngày nay có đi qua đó hay chưa.Đại học Bắc Kinh không gần nhà họ Cố, nên phần lớn thời gian Cố Hàm Giang ở lại ngoại trừ cuối tuần và được nghỉ mới về nhà.Kết quả là hôm trước anh không chỉ phá lệ về nhà mà còn vừa vào nhà là hỏi ngay Tống Vân có biết phòng khám trung y nào tốt hay không.Lúc đó Tống Vận chợt sửng sốt, "Con có chỗ nào khó chịu, sao không nói sớm với mẹ hả?”Cố Hàm Giang liền nói không phải mình khó chịu chỗ nào, còn nhắc lại bà có biết chỗ nào khám đau bụng cho con gái không.Bấy giờ Tống Vân mới nhớ tới cô gái gọi điện thoại về nhà, chuyện gì cũng không hỏi, vội vàng vui vẻ tìm người hỏi thăm.Nhưng không hỏi Cố Hàm Giang, không có nghĩa là bà ấy sẽ không âm thầm đi hỏi người khác.Phía bên kia Vương Thanh vừa nghe máy, bà liền nói: “A lô, xin chào bác sĩ Vương, tôi là Tống Vân người mà hai ngày trước gọi điện thoại đến hỏi thăm bác sĩ...cũng không có việc gì, chỉ là muốn hỏi bác sĩ là trong vòng hai ngày nay có một chàng trai nào tầm hai mươi tuổi dẫn theo một cô bé đến chỗ bác sĩ để khám bệnh không ạ?”Người bên đầu dây kia nói câu gì đó, mắt bà chợt lóe sáng, “Có ạ, vậy cô bé đó tên gì vậy? dáng vẻ ra sao vậy ạ? bệnh có nặng hay không? … không nhớ rõ tên à, không cần vội không cần vội, cô bé ấy không có gì nghiêm trọng là tốt rồi …”Đặt điện thoại xuống, Tống Vân không khỏi có chút tiếc nuối, nhưng trong lòng lại càng vui vẻ.Buổi tối về nhà, bà không nhịn được gọi điện cho cô em chồng: “Uyển Thu, chị kể em nghe, Hàm Giang hình như có đối tượng rồi.”Cố Uyển Thu nghe xong liền sửng sờ, “Hàm Giang có đối tượng rồi sao? chả phải nó có hôn ước từ bé à?”“Cái đó chỉ là lời hứa ngoài miệng, hai gia đình cũng sớm nói rõ với nhau rồi.” Tống Vân nói, “Lần này là tự mình Hàm Giang chọn, cô bé đó không khỏe, nó con đặc biệt về nhà hỏi chị rồi dẫn người ta đi khám bác sĩ, em thấy có hiếm gặp không?”“Đúng là khá hiếm gặp cảnh này.”Cố Uyển Thu bật cười, nghe Tống Vân phấn khích nói xong, rồi lại nghĩ đến con trai mình,”Đào Đào nhà em hình như cũng có một mối quan hệ khá tốt với một cô bé trong đội tập huấn, cô bé đó em gặp qua rồi, dáng vẻ rất xinh đẹp, chỉ là không phải người ở thành phố.”“Không phải người thành phố thì sợ gì chứ, nếu cô bé đó đã ở trong đội tập huấn vậy là thành tích học tập rất tốt, sau này cứ chọn một trường rồi thi vào là được.


Dù gì bây giờ cũng chỉ còn ba tháng nữa là tới kỳ thi tuyển sinh đại học, cũng đâu còn máy ngày.

Phải rồi, em nói cô bé đó tên gì?”Cố Uyển Thu đột nhiên bị hỏi có hơi ngẩn người, “Em, em lúc đó quên hỏi rồi.”Tống Vân cảm thấy không biết nên khóc hay cười, “Vậy chờ Đào Đào về rồi hỏi xem sao.”Cố Uyển Thu lắc đầu, “Hay là thôi vậy, khi nào nó muốn thì nói với em vậy.”Hai bà mẹ, người thì con trai tính tình quái gở lạnh nhạt, một đứa con trai thì thờ ơ chuyện tình cảm, đều sợ con trai trở thành độc thân.Lòng các bà chộn rộn không yên, nhưng Tạ Miêu người vô tình được hai bà chọn làm con dâu của họ, lại hoàn toàn không biết gì.Cuộc thi kéo dài bốn ngày cuối cùng cũng đã kết thúc, thời điểm nghiệm thu thành quả lao động cũng đã đến.----(1) Thể Uý hàn chỉ bệnh nhân sợ lạnh thông thường, cảm giác lạnh có thể hoãn khi được làm ấm, lâm sàng gọi là úy hàn hoặc úy lãnh.

Đa số thuộc dương khí hư bên trong, cơ thể không được dương khí ôn ấm, cho nên sinh ra cảm giác sợ lạnh, mà mặc thêm áo ấm có thể giúp phòng ngừa dương khí tổn tán, ở gần nơi ấm nóng có thể hỗ trợ dương khí, cho nên sợ lạnh có thể nhờ đó mà hoãn.


Do dương hư dẫn đến úy hàn, cho nên thường xuất hiện đồng thời chứng tay chân lạnh.《 Cảnh nhạc toàn thư · Truyền trung lục 》 chỉ ra: "người dương hư,....đa hàn mà úy hàn", thường thấy khi chức năng cơ thể suy thoái ở những bệnh lý mạn tính(ST)(2) Hutong – hay Hồ Đồng – là loại đường phố hẹp những con hẻm, thường xuất hiện nhiều ở các thành phố miền Bắc Trung Quốc, trong đó nổi tiếng nhất là ở Bắc Kinh.

Tại đây, các Hutong là những con hẻm hình thành theo dãy Tứ-Hợp-Viện (siheyuan).

Tứ hợp viện là những căn nhà truyền thống có sân vườn, 4 mặt xây kín, trước cửa nhà sẽ có một sân rộng, giếng nước để sinh hoạt, bởi tất cả cuộc sống sinh hoạt của người dân ở đây đều không vượt qua khỏi bức tường sân nhà.

Các khu dân cư hình thành bằng cách nối liền tứ hợp viện này với tứ hợp viện khác tạo nên một Hutong.


Rồi Hutong này lại nối với Hutong khác tạo thành những con phố như bàn cờ.

Từ Hutong cũng được dung để chỉ những khu dân cư như vậy(ST)(3) Kẹo bông gòn.


Bình Luận (0)
Comment