Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam Chính

Chương 343



Tề San học ở trường trung học trọng điểm thuộc trường đại học Bắc Kinh, thầy Hoàng đi dạy đã lâu, cũng có thể được coi là một giáo viên giàu kinh nghiệm.

Nhưng so với giáo sư Vương của trường Đại học Sư phạm Bắc Kinh, ông vẫn thiếu chuyên nghiệp và tầm nhìn xa nhất định.

Giáo sư Vương không hổ là một chuyên gia nghiên cứu kỳ thi, có rất nhiều những tư tưởng nguyên lý sơ khai đã trở thành phương pháp giảng dạy hoàn thiện trong kiếp trước của Tạ Miêu.

Nếu Tạ Miêu không phải là người xuyên sách mà chỉ là một cô sinh viên năm nhất bình thường, cô ấy thật sự sẽ phải rụt rè khi tiếp chuyện một vị giáo sư như này.

Giáo sư Vương cũng thấy rất mới lạ.


Tạ Miêu không nói nhiều, nếu bạn không hỏi cô ấy, cô ấy sẽ im lặng lắng nghe và không bao giờ ngắt lời.

Nhưng bạn có thể nhận ra từ ánh mắt của cô ấy, một cô gái trẻ năm nay mới mười chín tuổi chắc chắn nghe hiểu bọn họ đang nói về điều gì.

Nếu đột nhiên bị hỏi tới, cô ấy sẽ luôn suy nghĩ trước một chút, rồi sau đó mới trả lời, biểu hiện hiện vô cùng biết tôn trọng.

Mà một khi cô mở miệng, cơ bản sẽ không nói câu nào dư thừa, thứ tự hết sức rõ ràng, có thể nhận ra, cũng nhất định có ý kiến nhận xét.

Nếu như nói ban đầu giáo sư Vương vốn chỉ có chút suy nghĩ, thì sau khi gặp con người thật Tạ Miêu, ngược lại ông ta thực sự có thêm một chút tự tin.

Điều đáng tiếc duy nhất là một cây giống tốt như vậy đã không đến Đại học Sư phạm Bắc Kinh, không phải là học trò của chính mình.

Trong ánh mắt mang theo sự tán thưởng, giáo sư Vương hỏi Tạ Miêu, “Em có bao giờ suy nghĩ đến chuyện thi nghiên cứu sinh vào trường đại học sư phạm Bắc Kinh không? tôi có thể đích thân dẫn dắt em.

”Tạ Miêu chưa kịp nói, giáo sư Tề đã cười trước, “Đây có thể nói là hạt giống có thành tích tốt nhất trong học viện chúng tôi, ngay trước mặt chúng tôi mà cướp người như thế là không tốt đâu nhỉ?”Đang nói chuyện, Tề San bị cho sang một bên đã mua xong nước tương.

Tạ Miêu vẫn nhớ rõ lần này cô đến là làm gì, cũng không quá tham thể hiện, thoải mái đứng dậy đi vào phòng cùng với Tề San.

Mọi người nhìn thấy hành động này trong lòng âm thầm gật gù.

Trên thực tế, có rất nhiều hạt giống tốt bị hủy hoại vì quá nổi tiếng, nhất là nổi tiếng khi còn trẻ.


Hoa tươi và những tràng vỗ tay sẽ khiến họ cảm thấy lâng lâng, cũng sẽ vô cùng mê muội thứ cảm giác phiêu bồng này mà quên việc nâng cao bản thân, cuối cùng tan biến giữa số đông.

Tỉnh táo biết bản thân mình muốn gì, nên làm việc gì, Tạ Miêu thật sự khiến người khác cảm thấy rất yên tâm.

Bởi vì chậm trễ thời gian, Tạ Miêu nhìn đồng hồ, lúc kết thúc giờ dạy học cũng trễ hơn bình thường.

Tuy nhiên có thể Cố Hàm Giang thật sự rất bận, làm xong việc thì đã trễ hơn 20 phút, lúc đó mới vội vàng leo lên xe đạp đi.

“Xin lỗi, anh vừa mới xong việc.

”Lúc anh nói chuyện có hơi hổn hển, cầm lấy cặp sách của Tạ Miêu bỏ vào giỏ xe phía trước.

Đôi mắt Tạ Miêu lại sáng lấp lánh, “Không sao ạ, hôm nay lên lớp cũng khá trễ, em cũng vừa mới kết thúc thôi.

”Thấy cô có hơi hưng phấn, Cố Hàm Giang đưa tay xoa xoa đầu cô, “Phát lương rồi à?”“Dạ, được phát rồi.

” Tạ Miêu gật đầu.

“Chả trách sao em vui như thế.


”Cố Hàm Giang nói xong thì xoay người đang muốn đẩy xe đi, bên ả vai anh đột nhiên kéo xuống.

Tạ Miêu nhảy lên đu vòng qua cổ anh, cả người treo trên lưng anh.

Cố Hàm Giang sợ cô bị ngã nên đã nhanh chóng đỡ chân cô và bế cô lên.

Tạ Miêu lắc vai anh, "Hàm Giang, em sắp xuất bản sách rồi ~giáo sư Vương của trường đại học sư phạm Bắc Kinh sẽ xuất bản cuốn ghi chép của thủ khoa cho em~”Điều này có nghĩa là giáo sư Vương và thầy Hoàng đã về từ lâu rồi, nếu không sẽ nhìn thấy cái dáng vẻ có được bông hoa đỏ bé nhỏ* này của cô, điệu bộ vôi vàng khoe công trạng với người nhà, nhất định sẽ thu hồi lại những đánh giá vừa rồi của mình về cô.

*Bông hoa đỏ nhỏ như bông hoa phiếu bé ngoan, làm chuyện tốt, học giỏi thì sẽ được phát bông hoa này (baidu)Nhưng ở trước mặt bạn trai, Tạ Miêu thật sự muốn ngây thơ thì sẽ là ngây thơ, muốn làm nũng thì cứ thế làm nũng mà không kiêng kị điều gì.

Cố Hàm Giang cũng thuận theo ý cô, còn nghiêm túc hỏi cô, “Trên bìa sách sẽ giới thiệu về em chứ?”“Chắc có.

” Tạ Miêu nghiêng đầu ngẫm nghĩ, “Không giới thiệu em thì sao gọi là nhật ký thủ khoa?”“Thế chẳng phải em sẽ nổi tiếng cả nước sao?”“Đúng ha.

”.


Bình Luận (0)
Comment