Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng

Chương 101

Cậu ta vì tiền mà che lương tâm làm chuyện xấu, nhưng trong lòng luôn lo sợ, vì thế vẫn luôn chú ý vụ việc này.

Khi nghe nói tới việc so sánh vân tay là có thể tìm ra hung thủ, cậu ta lập tức luống cuống, vì quả thật cậu ta từng chạm vào tờ tiền, trên đó nhất định sẽ có vân tay của cậu ta.

Tiền Tiểu Đông không muốn đi tù! A a a, sợ quá! Làm sao đây?

Hiệu trưởng thấy một học sinh của mình thì bị vu hãm, một học sinh khác lại bị lợi dụng tiếp tay cho kẻ khác làm chuyện xấu, cơn giận bùng lên trong lòng: “Vương Hải Yến, cô điên rồi à, sao cô có thể làm thế?”

Lạc Di cũng cảm thấy Vương Hải Yến này không bình thường.

Ở trường, hơi chút thì mắng chửi học sinh, chèn ép học sinh, loại hành vi này thuộc phạm trù đạo đức người thầy, rất khó dùng nó để xử trí bà ta.

Nhưng vu oan hãm hại thì lại khác, việc này đã chạm tới ranh giới pháp luật.

Cảnh sát muốn đưa Vương Hải Yến đi, bà ta giằng co quyết liệt, c.h.ế.t sống không chịu, vừa mắng chửi vừa cào cắn, ra sức khóc lóc om sòm.

Bà ta còn kêu gào ầm ĩ, kéo được cả cán bộ thôn tới. Những người này cũng ra sức xin giúp, bởi vì đều là người trong thôn, không phải hàng xóm láng giềng thì cũng là thân thích, không nể mặt tăng thì cũng nên nể mặt phật chứ.

Bọn họ nói hết lời ngon tiếng ngọt, thậm chí cả những lời đe dọa, nhưng cảnh sát vẫn kiên quyết muốn mang Vương Hải Yến đi, hai bên suýt thì đánh nhau rồi.

Cuối cùng, chuyện này lớn đến độ cả các lãnh đạo bên trên cũng nghe nói đến, bèn gọi điện tới hạ lệnh, không ai được phép ngăn cản cảnh sát thi hành công vụ, bằng không sẽ gông cổ tất cả về trừng phạt.

Sau, Vương Hải Yến vẫn bị mang đi, đến khi ấy bà ta mới hối hận khóc lớn.

Đi cùng còn có hiệu trưởng và Lạc Di, Tiền Tiểu Đông là đương sự, cũng phải đi theo.

Lạc Nhiên nhất quyết muốn đi theo chị hai, cậu nhóc nắm c.h.ặ.t t.a.y Lạc Di không chịu buông, Lạc Di bèn dắt nó đi cùng.

Nhóc con tuy đã cố tỏ vẻ kiên cường như thế, thực chất cũng rất khẩn trương, còn lén hỏi Lạc Di rằng bọn họ liệu có bị nhốt vào tù không?

Lạc Di xoa đầu cậu nhóc, nói, chúng ta chưa từng làm chuyện xấu thì không cần sợ cảnh sát đâu.

Đến đồn cảnh sát, lấy khẩu cung, nhân viên phụ trách nghe một hồi, tức đến tái mặt, một nhà giáo lại làm ra chuyện vu oan hãm hại học sinh, lại còn là một cô nhóc nhỏ tuổi thế này, thật là táng tận lương tâm.

Nhân phẩm thế này, sao xứng là thầy người khác? Như thế chẳng phải hại con cháu người ta sao?

Vì thế, cảnh sát liền gọi ngay cho lãnh đạo phòng giáo dục, phản ánh tình hình.

Người của phòng giáo dục lập tức ban lệnh khai trừ Vương Hải Yến khỏi ngành, từ nay về sau không cho phép gia nhập ngành này nữa.

Vương Hải Yến bị bắt đi, Tiền Tiểu Đông còn nhỏ tuổi, chưa thành niên, cho nên chỉ bị giáo dục và phê bình một bài rồi thả ra.

Sự việc phát triển quá nhanh, Vương Hải Yến trở tay không kịp, đã hoàn toàn choáng váng sợ hãi.

“Tôi muốn gặp anh tôi, anh tôi làm quan to, anh ấy nhất định sẽ giúp tôi.”

Đáy mắt Lạc Di thoáng lóe lên: “Anh cô? Vương Hải Thanh đúng không nhỉ? Sao cô biết ông ta nhất định sẽ giúp cô? Chẳng lẽ ông ta là người giật dây đằng sau chuyện này?”

Vương Hải Yến căm hận nhìn chằm chằm Lạc Di, tính toán cặn kẽ như thế, cuối cùng vẫn thua dưới tay con ranh này.

Như vậy, làm sao bà ta chịu cam lòng cho nổi?

Bình Luận (0)
Comment