Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng

Chương 160

Cô ta nở một nụ cười tự cho là dịu dàng ngọt ngào nhất, gương mặt trắng nõn hơi ngửa lên, kết hợp với bộ đồ chỉn chu sạch sẽ, có thể nói cũng xứng là hoa khôi thôn Lạc Gia này.

Nếu nhìn quanh sẽ thấy, con gái các thôn khác và cả những thiếu nữ thôn này đều ăn mặc tương đối tồi tàn, quần áo chằng vá khá nhiều, lại bận việc nhà nên khá nhếch nhác, ít có thời gian và điều kiện để chăm sóc bản thân, mặt luôn lấm bẩn, kẽ móng tay đen kịt, đứng bên cạnh Lạc Xuân Mai luôn chỉ làm nền để cô ả nổi bật hơn nữa.

Lạc Xuân Mai nghe người trong thôn ca ngợi nhiều, cho nên có vẻ cô ả đã thực sự cảm thấy mình xuất chúng mọi mặt, không ai bì được.

Tiêu Thanh Bình lộ vẻ khiếp sợ ra mặt, như thể muốn nói ‘bà chị không phải đang đùa tôi chứ’, cậu tròn mắt hỏi: “Nhà chị không có gương à?”

Lạc Xuân Mai nghẹn họng.

Cô ta nghiến răng, hầm hừ: “Tôi không hiểu ý cậu.”

Tiêu Thanh Bình càng tỏ vẻ khiếp sợ hơn, như là vừa thấy được điều gì không thể tin nổi: “Lạc Di, người này thật sự là chị họ em á? Em thông minh vậy mà, vì sao chị em lại kém thông minh đến vậy, một câu tiếng người đơn giản như thế mà nghe cũng không hiểu?”

Lạc Xuân Mai tức đến sắp vỡ lồng ngực, hổn hển một lúc, điên mất thôi, bạn của con nhỏ đáng ghét thì cũng là một đứa nhóc đáng ghét không kém.

Cô ta hất mặt, bước đi, sau lưng còn vang tiếng cười đầy phách lối của Lạc Di: “Ha ha ha ha.”

Tiêu Thanh Bình thoáng lo lắng: “Chọc giận chị ta không có vấn đề gì chứ? Bình thường có phải chị ta hay bắt nạt em lắm không? Nếu người lớn trong nhà mắng em thì để anh giải thích cho, tại chị ta gây sự trước.”

Ánh mắt cô gái kia tràn đầy tính toán, cậu không ưa được.

Lạc Di hoàn toàn chẳng để tâm, chưa ở riêng Lạc Xuân Mai đã không làm gì được cô rồi, huống chi giờ đã là hai nhà.

“Không sao đâu, họ đâu có thông minh như em.”

Chọc giận cô, hậu quả hơi khó lường đó, hừ.

“Hơn nữa, cha mẹ em đương nhiên sẽ bênh vực em.”

Về điểm này, Tiêu Thanh Bình cũng đã nhận ra, Lạc Quốc Vinh và Ngô Tiểu Thanh là một đôi cha mẹ rất đặc biệt, đối xử với con cái luôn bình đẳng, con trai con gái đều là con cưng.

Lạc Di có thể hoạt bát vui sướng như thế, cũng do một phần từ tình yêu thương của cha mẹ.

“Tốt thật đấy, anh cũng muốn có cha mẹ như vậy.”

Bấy giờ Lạc Di mới nhớ tới thân thế của cậu, hiện trong nhà chỉ có hai ông cháu nương tựa vào nhau mà sống, lẻ loi hiu quạnh, gặp chuyện gì cũng không có ai có thể giúp một tay: “Ừm, thế cha mẹ anh…”

Tiêu Thanh Bình ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời vời vợi, sắc mặt u buồn: “Họ đi rồi.”

Thấy cậu buồn khổ như thế, Lạc Di chẳng biết phải an ủi thế nào. Cô bối rối thọc tay vào túi lần mò, lấy ra một viên kẹo cam: “Cái này ăn ngon lắm, ngọt miệng, ăn vào sẽ vui vẻ lên.”

Đồ ngọt có thể xoa dịu nỗi buồn đau.

Tiêu Thanh Bình lẳng lặng lột giấy gói, bỏ viên kẹo vào miệng, vị ngọt thơm tan ra khắp khoang miệng, quả thực khiến lòng người vui lên một chút.

Lạc Di kéo ống tay áo cậu, nheo mắt cười nói: “Nói riêng cho anh biết thôi nhé, tối nay chúng ta ăn sủi cảo bột mì nhé.”

Tết có quần áo mới để mặc, có đồ ăn ngon để chờ, thật là hạnh phúc.

Mắt Tiêu Thanh Bình sáng lên, nuốt nước miếng, đã lâu cậu chưa được ăn sủi cảo rồi: “Nhân cải trắng à? Hay nhân rau hẹ?”

Lạc Di nghĩ ngợi một lát rồi đáp: “Hẳn là nửa nọ nửa kia đi, anh thích nhân gì?”

“Thích hết.”

Bình Luận (0)
Comment