Cậu không nán lại mỗi chỗ quá lâu, ngày nào cũng đổi địa điểm bán mới, chạy khắp phố lớn ngõ nhỏ.
Tết nhất, dân thành phố khan hiếm đủ thứ, những thứ Tiêu Thanh Bình vận lên bán lại vừa đúng phù hợp nhu cầu, cho nên bán chạy lắm.
Tới ngày 15 tháng Giêng, bán xong bao hàng cuối cùng, cậu vẫn còn hơi lưu luyến.
Con đường kiếm tiền cứ thế kết thúc rồi sao? Bỗng dưng thấy thật không cam tâm.
Chợ không họp nữa, ta có thể đi xuống nông thôn thu mua trứng gà, mang lên trấn bán lại mà nhỉ?
Ông cụ Tiêu vừa nghe cháu nói thế, sắc mặt tức thì nghiêm lại: “Cháu không định đi học à? Đi qua đi lại tốn đến bốn tiếng đồng hồ, bán hàng cũng mất hai, ba tiếng, cháu còn thời gian mà học tập sao?”
Tiêu Thanh Bình lần đầu nếm đến mùi vị kiếm ra tiền, cho nên rất khó có thể dứt bỏ ngay được: “Sách cấp hai cháu đã đọc hết rồi, không khó ông ạ.”
Bài vở đối với cậu thật quá đơn giản.
Ông cụ Tiêu cau mày, nghiêm nghị nói: “Độ nguy hiểm quá cao, cháu phải nhớ, ở đời, không có chuyện gì giấu mãi được, chúng ta phải sống thật an lành.”
Tiêu Thanh Bình khẽ thở dài, bấy giờ mới chịu bỏ qua ý định tiếp tục kiếm tiền. Thôi vậy, an toàn trên hết.
Ông cụ Tiêu cũng thở dài, trẻ nhỏ quá thông minh thì không dễ dạy bảo.
“Đi thống kê lại sổ sách đi, ngày mai bàn giao lại rõ ràng cho nhà Lạc Di, hẳn là lần này lời không ít tiền rồi.”
Tiêu Thanh Bình không cần tính cũng biết lời bao nhiêu, cậu mỉm cười nói: “Cháu biết rồi, mai nhà Lạc Di với thầy thuốc Lý sẽ tới đây, ông ơi, chúng ta làm vài món thịnh soạn một chút nhé.”
Đầu năm mới nhưng nhà hai ông cháu cũng không có thịt ăn, phải tiết kiệm tiền nên mỗi bữa đều ăn mì, như thế còn tiết kiệm cả thời gian và công sức chế biến, còn tiện nữa chứ.
“Ừ, vậy chúng ta ăn sủi cảo.” Ông cụ Tiêu luôn hà khắc với bản thân nhưng lại hết sức hào phóng đối với ân nhân.
Vào thời buổi này, đãi khách bằng món sủi cảo bột gạo chính là lễ tiết tối cao rồi.
“Hay quá.”
Hôm sau, gia đình Lạc Di cùng thầy thuốc Lý tới chơi, thêm năm người chen chúc trong căn phòng nhỏ, cảm giác chật chội hẳn.
Nhà Lạc Di không đi tay không mà mang theo rất nhiều thứ, tất cả đều là thực phẩm, gạo, mì, dầu, rau dưa nhà trồng cùng với trứng gà.
Tới nhà người ta làm khách thì tự mang lương thực, thời này mọi người đều làm như vậy.
Thầy thuốc Lý cũng mang theo một ít thuốc và lương thực, mặc dù đầu năm đầu tháng tặng thuốc nghe như điềm xấu nhưng đối với hai ông cháu nhà họ Tiêu nghèo đến độ ốm đau cũng không có tiền mua thuốc thì đó chẳng khác gì ngày hạn gặp mưa rào.
Ông cụ Tiêu cứ xuýt xoa mãi vì cảm thấy họ quá khách khí, Lạc Quốc Vinh bèn kéo tay ông cụ, ra sức khen ngợi Tiêu Thanh Bình tháo vát nhanh nhẹn, đặc biệt giỏi chịu khổ.
Một thiếu niên mới mười mấy mà chịu khó chạy qua chạy lại suốt nửa tháng trời, chỉ riêng việc ngồi xe xóc nảy đã khiến một người trưởng thành phải uể oải, nhưng cậu chưa bao giờ phàn nàn, sau khi xuống xe còn tất bật đẩy xe đẩy đi bán đồ, không trộm làm biếng cũng không xuống tinh thần suốt một thời gian dài như thế, nghị lực quả thật hơn người.
Ông cụ Tiêu thích náo nhiệt, chẳng mấy dịp có nhiều khách tới chơi, lòng vui sướng vô cùng, vội chạy đi pha nước đường mời khách.
Gian nhà xưa nay luôn lặng ngắt bỗng chốc tràn đầy tiếng nói cười, mang đầy hơi thở cuộc sống.