Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng

Chương 179

Lạc Di ỉu xìu, biết thế thì hồi đó cô nhận thầy thuốc Lý làm cha nuôi giống như Lạc Nhiên thôi cho đỡ mệt.

Thực ra cô cũng không hiểu, vì sao thầy thuốc Lý lại nhất định muốn nhận mình làm đệ tử, nhận Lạc Nhiên làm con nuôi, sao lại có sự phân biệt đối xử như vậy?

Thôi, không nghĩ nữa, càng nghĩ càng mệt: “Cha, mẹ, chúng ta đến cửa hàng mậu dịch đi.”

Cửa hàng mậu dịch vẫn đông đúc như xưa, người người chen lấn, mua đồ cần phải cướp giật mới được, vì vật tư quá thiếu thốn.

Nhân viên mậu dịch ai cũng uể oải mệt mỏi, sắc mặt nhợt nhạt, giọng cũng khàn đi rồi, thái độ với khách hàng chẳng thể nào hòa hoãn nhã nhặn nổi nữa.

“Chị Phương.” Lạc Di ỷ vào thân thể nhỏ bé, len lỏi chen tới trươc quầy, mỉm cười ngọt ngào gọi cô nhân viên mậu dịch quàng tấm khăn màu đỏ trên cổ.

Cô nhân viên này tên là Phương Như, là người đã đồng ý bán thanh lý đống đồ thứ phẩm cho Lạc Di ngày trước.

Phương Như thấy cô bé con kia tới, mắt sáng lên: “Tiểu Di à, em muốn mua gì?”

Có lẽ do hợp mắt hoặc là có duyên với nhau, Phương Như rất thích cô bé xinh đẹp này, trông cô bé lanh lẹ, miệng lại dẹo quẹo, nói vài câu đã khiến chị ta vui vẻ không kìm được.

Lạc Di nháy mắt với chị ta một cái, len tới một góc không ai để ý, giơ cái túi lên: “Chị Phương, em qua tặng quà cho chị đấy.”

Phương Như ngẩn ra, thậm chí còn hoài nghi lỗ tai mình nghe lầm: “Em bảo gì cơ?”

“Đây là đồ em với mẹ em tự làm, chị đừng có chê nha.” Lạc Di cố tình lấy thứ này tới để cảm ơn Phương Như, trừ ba cuộn vải vụn trước kia, lúc sau cô còn tới nhờ chị ta để mua thêm mấy cuộn nữa.

Tất cả đều là nợ ân tình, đều phải trả.

Lạc Di mang tới tặng Phương Như một chiếc túi vải ghép, một túi đựng tiền buộc đai lưng được, cùng với bốn vật trang sức màu sắc khác nhau.

Phương Như chỉ vừa nhìn đã rất thích, chị ta mừng rỡ hỏi: “Cho chị hết à?”

Chị ta cũng từng thấy những chiếc túi tương tự trên tay những cô gái trong thị trấn, lòng rất thích, cũng tới hỏi người ta, nhưng người ta nói mua ở tận chợ quê tại công xã Đông Phong, nơi đó cách đây quá xa, chị ta phải đi làm hàng ngày, không có thời gian tới đó.

Mấy ngày nay chị ta còn đang rầu rĩ tiếc nuối, ai biết Lạc Di lại mang cho chị ta một niềm vui bất ngờ như thế.

Chẳng trách các cụ hay nói, mỗi ngày làm việc thiện, nhất định sẽ được hồi báo thích đáng.

“Vâng, chẳng đáng bao tiền đâu.” Tuy Lạc Di nói thế nhưng Phương Như trước cũng đã hỏi qua giá cả, biết tổng giá trị tính thành tiền chẳng rẻ đâu.

“Cảm ơn em nhé.” Phương Như cũng biết nhà Lạc Di chẳng dư dả gì, nên không muốn lấy không của cô bé, “Chị đưa tiền, đừng từ chối.”

Lạc Di không thích mắc nợ ân tình người ta, có qua có lại mới lâu dài được: “Không cần thật mà, lần sau chị lại bán cho em ít vải vụn là được.”

Hai bên đang đẩy tới đẩy lui, chợt có một âm thanh cao vút vang lên: “Hai người đang làm gì đó?”

Lạc Di quay đầu nhìn, đó là một người đàn ông trung niên vận bộ đồ kiểu Tôn Trung Sơn, sắc mặt nghiêm túc nhìn chòng chọc cô và Phương Như.

Bị bắt quả tang? Ai vậy chứ? Lạc Di giật thót người, nhưng ngay sau đó cũng định thần lại, bọn cô không làm gì xấu mà, cứ bình tĩnh thôi.

Phương Như giậm chân hậm hực: “Cậu, cậu làm cháu sợ muốn chết, Tiểu Di, không cần sợ, đây là cậu chị, là quản lý của cửa hàng mậu dịch này.”

À, thì ra là cậu của Phương Như, Lạc Di âm thầm thở ra một hơi.

Vị quản lý kia nhìn chằm chằm món đồ trên tay Phương Như, mắt sáng rực: “Cái đó ở đâu ra?”

Bình Luận (0)
Comment