Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng

Chương 181

Lạc Di nháy mắt với cha mình một cái: “Cha, nghe con nói đã, ta ở nông thôn mà không chịu ra đồng thì sẽ bị người khác bảo là lười biếng lông bông, không đàng hoàng, mọi người sẽ có thành kiến, sẽ khiếu nại nhà ta đấy, nhưng nếu bên cửa hàng mậu dịch cho chúng ta giấy xác nhận mời mẹ làm việc thì chuyện lại khác.”

Lạc Quốc Vinh chấn động, ừ nhỉ, sao ông không nghĩ ra điều này? Quả nhiên mình không thông minh bằng con gái.

Mặc dù chỉ là làm công tạm thời cho cửa hàng mậu dịch nhưng mỗi tháng sẽ có thu nhập cố định, có các loại phiếu khoán, so với ra đồng làm công còn hơn mấy lần, lâu dài có khi còn được chuyển biên chế chính thức nữa chứ.

Tốt quá!

Mà quan trọng nhất là, vợ ông có thể ngẩng cao đầu, tự tin mà sống, không ai dám nói nọ nói kia nữa.

Càng nghĩ, Lạc Quốc Vinh càng hưng phấn: “Đúng đúng, Tiểu Di nói rất đúng.”

Ngô Tiểu Thanh cũng ngẫm ra điểm mấu chốt trong chuyện này, kích động đến sáng bừng con mắt, nhìn chằm chằm vào quản lý.

Quản lý lắc đầu, sắc mặt khó xử: “Cái này thì không được, chúng tôi không có chỉ tiêu nhân công tạm thời.”

Chỗ nào mà chẳng có người ngồi rồi, nào có vị trí dư thừa, ông ta cũng chẳng có tư cách xin thêm.

Lạc Quốc Vinh và Ngô Tiểu Thanh như bị tạt chậu nước lạnh, thất vọng vô cùng.

Vừa lên thiên đường lại bị đá trở lại mặt đất, sự chênh lệch trời biển đó khiến lòng họ hậm hực khó chịu.

Lạc Di cũng hơi thất vọng, nhưng đó không phải mục đích cuối cùng của cô.

Trước tiên đưa ra một yêu cầu có độ khó cao, sau đó lui lại một bước, như vậy sẽ dễ đàm phán hơn.

“Vậy ta tính theo sản phẩm đi, làm được bao nhiêu thì nhận bấy nhiêu, một chiếc lấy tiền một chiếc, chúng cháu làm thế là để bảo đảm lợi ích của nhà nước, không muốn nhà nước chịu thiệt.”

Cô nói hết sức nghiêm trang, như thể một cô bé ngoan chí công vô tư vậy.

“Việc này…” Quản lý do dự, trước nay chưa có tiền lệ này, nhưng hình như nó cũng chẳng có vấn đề gì lắm.

Cô bé con nhà người ta có giác ngộ cao như thế, chắc hẳn đã được cha mẹ dạy dỗ chu đáo, phẩm hạnh của họ hẳn cũng tốt cả.

“Quản lý, chúng cháu làm thế cũng là vì nhân dân phục vụ.” Lạc Di cười tươi tắn, “Bác không cần phải tìm cách kiếm một suất nhân công thời vụ, những vấn đề khác, nhà cháu sẽ tự giải quyết, tuyệt đối không gây phiền phức cho bác.”

Nói đến mức này rồi, Phương Như ngồi bên đã xúc động vô cùng, cô bé tốt bụng quá đi.

“Cậu, cháu thấy cách này hay đấy, chúng ta chỉ cần bảo đảm khâu nghiệm thu là được, thế đỡ mất công hơn bao nhiêu.”

Quản lý cuối cùng cũng bị thuyết phục: “Vậy cũng được, nhưng phải đảm bảo chất lượng đấy.”

Thứ này nhìn thì đơn giản nhưng người bình thường không làm được đâu, chỉ riêng mấy hoa văn đáng yêu khác lạ này đã gây khó khăn cho đại bộ phận người muốn thử bắt chước rồi.

“Đương nhiên rồi ạ.” Ngô Tiểu Thanh vội vàng đồng ý, bà cũng ngóng trông viễn cảnh có thể làm lâu dài.

Cuối cùng, hai bên ấn định giá thành, túi lớn ba xu, túi nhỏ một xu, trang sức nửa xu.

Giá này tuy rất thấp nhưng Ngô Tiểu Thanh tính thử vẫn thấy nhà mình không thiệt được.

Vật trang sức rẻ nhất, nhưng dễ làm, làm cũng nhanh, ít lãi nhưng sản lượng lớn, có thể làm được, một ngày có thể làm hai trăm chiếc, như vậy là được một đồng rồi, một tháng ba mươi đồng, một nhà bốn người sống dư dả.

Bình Luận (0)
Comment