Đúng rồi, thị trấn có một rạp chiếu phim nhỏ, đến bây giờ Lạc Di vẫn chưa đi nữa!
ánh mắt Lạc Tiểu Đào đầy vẻ luyến tiếc, quá nhiều thứ không kịp nhìn, thị trấn đâu đâu cũng vui, rất nhộn nhịp.
A, quần áo này !
"Tiểu Đào, đồ trên người chị ở đâu ra vậy?"
Tuy không mới nhưng cũng không có vết vá áo rõ ràng, quan trọng là Lạc Di thấy rất quen.
Lạc Tiểu Đào khẽ kéo ống tay áo, giống như đứa trẻ mặc phải quần áo của người lớn vậy: "Em quên rồi hả? Là quần áo cũ em cho chị mà!"
"Em cho hả?" Lạc Di cực kỳ kinh ngạc, sao cô lại không nhớ rõ nhỉ? "Em cho hồi nào vậy?"
Lạc Tiểu Đào rất thích bộ đồ này, bởi vì đây là bộ tốt nhất của cô bé: "Chính là lần trước em cùng với Tiểu Nhiên ở cửa thôn!"
Cuối cùng Lạc Di cũng nhớ ra: "Là lần đó em đưa cho chị à, nhưng mà..."
Là Lạc Xuân Mai cứ muốn phải đưa cho cô, Lạc Di không thích nên đưa cho Lạc Tiểu Đào.
Nhưng Lạc Di cũng không ngờ lại đúng là bộ đồ này, phút chốc cô cảm thấy kỳ quái.
Bỗng nhiên một bàn tay duỗi ra che mũi Lạc Di lại, cô dần dần mất đi ý thức, thân thể mềm oặt ngã xuống.
Hình ảnh cuối cùng là Lạc Tiểu Đào cũng bị một người đàn ông xa lạ bịt mặt, đôi mắt cô bé trắng dã.
Họ gặp phải bọn buôn người rồi!
Có một số việc thế nào cũng xảy ra, có tránh cũng không khỏi sao? Trời ơi!
Khi Lạc Di tỉnh lại thì phát hiện mình đang ở trong một không gian đen thui… Ấy, di chuyển được?
Là xe chở hàng!
Miệng cô bị bịt lại, tay chân đều bị buộc chặt, không thể động đậy.
Hoàn cảnh lúc hôn mê dâng lên như thủy triều trong đầu cô. Sắc mặt cô thay đổi, đề phòng rất nhiều nhưng vẫn không phòng được.
Cô cho rằng địa điểm buôn người là ở xã nên đã thận tránh tránh khỏi xã, ai biết lại bị bắt cóc ở trên huyện, hơn nữa còn mang theo cả Lạc Tiểu Đào.
Trong nguyên tác Lạc Tiểu Đào không bị bắt cóc, luôn đi theo cha mẹ, mà Lạc Di cũng chưa từng tới huyện.
Ầy, loạn hết cả lên, đây là chuyện xấu gì vậy chứ.
Bên cạnh có động tĩnh, là Lạc Tiểu Đào tỉnh lại. Cô ấy sợ hãi, không ngừng run rẩy và giãy giụa, nhưng miệng bị bịt lại, không phát ra được tiếng nào.
Một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Tỉnh hết rồi à?”
Là một người đàn ông sắc mặt âm trầm, ông ta kéo lấy Lạc Tiểu Đào: “Nói đi, sao mày có bộ quần áo này?”
Lạc Tiểu Đào sợ hãi không nghĩ được gì nữa, sững sờ nhìn người đàn ông. Hắn ta không nhịn được mà tát một cái, mặt cô ấy lập tức sưng thành đầu heo, nước mắt ào ạt chảy xuống: “Ư ư.”
Lúc này người đàn ông mới nhớ ra, kéo miếng vải trong miệng Lạc Tiểu Đào xuống. Lạc Tiểu Đào lập tức khóc lớn, tiếng khóc đinh tai nhức óc.
Người đàn ông giận tím mặt, lại tát một cái nữa, còn muốn nhét miếng vải lại.
“Ư ư.” Lạc Di rất sốt ruột, dùng sức lắc đầu.
Người đàn ông hung thần ác sát nhìn tới, suy nghĩ rồi gỡ miếng vải trong miệng Lạc Di xuống: “Đàng hoàng đi, không được khóc, không tao đánh c.h.ế.t mày.”
Một người đàn ông vô cùng hung ác.
Lạc Di ngoan ngoãn gật đầu, còn ngoan hơn cả chim bồ câu: “Cháu nghe lời, cháu nghe lời, cháu biết bộ quần áo này ở đâu ra.”
Cô cố ý dùng giọng sữa dễ thương và biểu hiện ngây thơ để hạ thấp sự cảnh giác của đối phương.
Người đàn ông cũng không đề phòng hai cô bé, một đứa ngây ngô một đứa ngu.
“Mày nói đi.”