Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng

Chương 263

Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay, phóng viên quân báo Tần Thiếu Quân gọi tới.

“Chú Tần, lần này cháu giỏi lắm, mang các bạn cùng chạy trốn được. Chú tới hà cháu đi, cháu mời chú một bữa, rồi kể mọi chuyện cho chú nghe.”

Các nhân viên điều tra nhìn nhau, cô bé này còn giỏi hơn tưởng tượng của họ.

Ngày hôm đó, người dân thôn Lạc Gia không ra ruộng, đều tập trung ở cổng thôn, ai nấy đều rất kích động, nhỏ giọng bàn tán.

Cả các thanh niên trí thứ cũng tới, vây quanh.

Đứng đầu là vợ chồng Lạc Quốc Vinh và Ngô Tiểu Thanh, hai người nắm chặt tay, lo lắng bất an, trơ mắt nhìn phía trước.

Ở một bên, Tiêu Thanh Bình yên lặng dắt tay Lạc Nhiên, nhìn chằm chằm con đường trước cửa thôn, mặt không cảm xúc, tỏ ra lãnh đạm từ chối người khác đến gần.

Tất cả mọi người đều đang chờ cô bé đó.

Lạc Xuân Mai đứng trong đám người hơi cau mày, tâm trạng vô cùng phức tạp.

Lạc Di thật là may mắn, bị bắt cóc mấy ngày mà còn tìm về được.

Haizzz, tiếc ghê.

Một chiếc xe Jeep xuất hiện trước mặt mọi người, các thôn dân sôi nổi hẳn lên. Tới rồi, rốt cuộc cũng tới rồi.

Xe từ từ dừng lại, còn chưa dừng hẳn, cửa xe đã mở ra, một người không kịp đợi nữa mà nhảy xuống, quơ tay chạy tới chỗ họ: “Cha, mẹ.”

Thật sự là Lạc Di!

Nước mắt của Lạc Quốc Vinh lập tức rơi xuống, khí lực cố gắng chống đỡ cũng bay hết, hai chân như nhũn ra, quỳ xuống, lệ tuôn như suối.

Con gái mất tích trước mắt ông, ông cũng sắp điên rồi, tìm đâu cũng không thấy.

Tiểu Di là mạng của vợ chồng họ.

Ngô Tiểu Thanh nhanh chóng lao tới, ôm cơ thể nhỏ bé vào lòng, chảy giọt nước mắt hạnh phúc: “Tiểu Di, rốt cuộc con cũng về với cha mẹ rồi, cha mẹ không có con sẽ c.h.ế.t mất.”

Mất cô, đau đến xé ruột xé gan, mỗi ngày đều u ám tuyệt vọng.

Bà không ăn không ngủ tìm khắp nơi trong huyện thành, hét đến khản giọng cũng không chịu dừng lại.

Bà tin Tiểu Di còn sống, đang chờ cha mẹ đến cứu.

Bà không dám chợt mắt, cứ nhắm mắt lại là lại nghe tiếng kêu cứu của con gái.

Lạc Di ôm mẹ thật chặt, khuôn mặt đẫm nước mắt ngẩng lên: “Con về rồi, sau này sẽ không rời khỏi cha mẹ nữa.”

“Để mẹ nhìn kỹ xem nào.” Ngô Tiểu Thanh rưng rưng nước mắt nhìn con gái, không cụt tay cụt chân, mặt hồng hào. Tốt, rất tốt.

Rốt cuộc Lạc Quốc Vinh cũng tỉnh táo lại, lảo đảo chạy tới: “Tiểu Di, là cha có lỗi với con, không trông được con.”

Nếu còn không có tin tức của cô, ông sẽ không chống đỡ nổi nữa.

Lạc Di sờ mặt ông, râu đã mọc ra rồi: “Cha, sao cha lại để râu? Con không thích râu, cha cạo đi.”

Lời nói có phần kiêu căng của cô bé lại làm cho Lạc Quốc Vinh như nghe thấy tiếng nói của thần tiên, khối thịt bị khoét mất ở lồng n.g.ự.c cũng được lấp đầy, ông đã sống lại, liều mạng gật đầu: “Được, cha nghe lời con gái rượu, cha nghe con hết.”

Ôm được đứa con gái mất đi tìm về, muốn ông ấy làm gì cũng được.

Lạc Nhiên khóc lóc chạy tới: “Chị, sau này chị đi đâu phải mang Tiểu Nhiên theo cùng, Tiểu Nhiên rất sợ, mang cha mẹ đi nữa, chúng ta là người một nhà, phải ở bên nhau mãi mãi.”

Cậu bé sợ rằng chị sẽ không về nữa, cậu bé rất sợ, cha mẹ cứ khóc mãi, khóc rất đau lòng.

Lạc Di sờ cái đầu nhỏ của cậu bé, rưng rưng nước mắt, gật đầu thật mạnh: “Được.”

Cảnh người nhà đoàn tụ khiến mọi người cảm động.

Bình Luận (0)
Comment