Lạc Quốc Vinh ở bên cạnh nói: “Tiểu Tiêu luôn đi tìm con cùng cha mẹ, nó khá quen thuộc huyện thành.”
Ông đi ra khỏi phòng bệnh không thấy con gái đâu, trước tiên đi đến nhà họ Tiêu, hỏi Tiểu Di có ở đó không, lại được Tiêu Thanh Bình cho biết hai chị em đã đi mua đồ rồi.
Lúc ấy mọi người cũng không nghĩ nhiều, nhưng tới chạng vạng tối vẫn không thấy con về thì mới cuống cuồng chạy đi tìm.
Lạc Quốc Vinh tìm được một cái kẹp tóc ở gần rạp chiếu phim, nhận ra đó là đồ Ngô Tiểu Thanh làm cho con gái, độc nhất vô nhị, Lạc Di vô cùng thích.
Lúc ấy ông như muốn phát điên.
Ánh mắt Ngô Tiểu Thanh đầy yêu thương: “Lần này khổ cho Tiểu Tiêu rồi.”
“Cháu nên mà.” Tiêu Thanh Bình sẽ không nói cho ai biết, khi anh phát hiện Lạc Di mất tích đã cảm thấy như trời sắp sập rồi: “Tiểu Di về là tốt rồi ạ, cái khác không quan trọng.”
Trong lòng Lạc Di cảm thấy ấm áp, cô ngửa mặt lên cười híp mắt: “Cha, con muốn ăn sườn kho và đậu hũ nhà làm.”
“Được, cha đi mua thịt ngay, cha làm đồ ngon cho Tiểu Di.”
Lạc Di đưa một cái túi ra: “Ầy, có thịt rồi ạ.”
Ba cân thịt dê, ba cân thịt heo, các cô chú công an cho.
Thoát được kiếp nạn, về đến nhà, Lạc Di thấy thư thái hẳn. Cô ngồi trên ghế nói chuyện với người nhà, nhưng lát sau lại gật gù ngủ thiếp đi.
Ngô Tiểu Thanh sờ trán con, không nóng, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn con gái yên lành ngủ say, bà không nhịn được mà rơi lệ.
Chuyện đó đã tạo thành ảnh hưởng lớn, Lạc Quốc Cường bị cách chức, con dâu cả nhà họ Lạc bị bệnh nặng, bà cụ Lạc thì ngây ngây ngẩn ngẩn, không ngừng gọi tên lạc Xuân Mai.
Lạc Quốc Vinh thì kiên quyết đưa hai con đi học, không quản nắng mưa, vẫn còn ám ảnh.
Bất kể Lạc Di đi đâu, cha mẹ cũng đi theo, không ngừng nhìn chằm chằm cô.
Dĩ nhiên, tạm thời cô cũng không đi đâu được, ngoan ngoãn ở nhà.
Lạc Di rất muốn biết tiến triển vụ án của Lạc Xuân Mai, tìm người nghe ngóng, nhưng bị uyển chuyển ám chỉ rằng chuyện này trọng đại, đã hạ lệnh phải giữ kín.
Lạc Di cũng cảm thấy đúng, nên bỏ qua.
“Lạc Di à.” Có một người đàn ông mang máy ảnh đi vào thôn.
Mắt Lạc Di sáng lên: “Chú Tần.”
Tần Thiếu Quân là phóng viên, anh ta cố ý tới phỏng vấn, Lạc Di cũng không giấu giếm, kể lại đầu đuôi toàn bộ quá trình.
Cô mời Tần Thiếu Quân một bữa cơm phong phú, ăn xong lại dẫn anh ta đi dạo quanh thôn một vòng.
Cô nhạy cảm phát hiện ra một chuyện, Tần Thiếu Quân rất có hứng thú với chuyện của Lạc Xuân Mai, âm thầm hỏi thăm mọi chuyện từ nhỏ đến lớn của cô ta.
Cô không nhịn được tò mò mà hỏi: “Chú Tần, sao chú lại hỏi thăm chị họ của cháu?”
Tần Thiếu Quân nhìn cô thật sâu, như muốn nhìn vào lòng cô: “Cháu không cảm thấy danh tiếng phúc tinh của chị cháu rất kì lạ sao? Con bé may mắn thật sao?”
Lạc Di cười nói: “Chị ấy á? Không phải tang môn tinh sao? Hại c.h.ế.t người ta mà.”
Tần Thiếu Quân cười nghiền ngẫm: “Ngày xưa con bé cứu Cẩu Đản rơi vào cái hố ở trên núi, sao chú thấy như nó đã biết trước rồi thế?”
“Sao có thể biết trước được? Chẳng lẽ chị ấy đào hố sao? Nhìn Cẩu Đản rơi xuống hố rồi lại giả bộ làm người tốt đi cứu à?” Lạc Di phán đoán không chút suy nghĩ, trợn tròn mắt, vô cùng sợ hãi: “Mẹ nó, Lạc Xuân Mai không phải người.”
Đây là phản ứng bình thường nhất, vẻ mặt rất tự nhiên, đã xua tan nghi ngờ của Tần Thiếu Quân.
Lạc Xuân Mai nói mình là con cưng của trời được trọng sinh, đúng là thế.