Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng

Chương 279

Ông cụ Tiêu dở khóc dở cười, ông ấy chủ là một giáo sư nghèo, làm gì có bản lĩnh đó chứ?

Nhưng ông cũng không trực tiếp từ chối, chỉ hàm hồ nói: “Nếu như có cơ hội, nhất định sẽ giúp.”

Ông ấy cũng đã học được cách cố gắng không đắc tội người khác, đó là bài học cuộc sống từ bao năm khổ nạn.

Từ Mông lại không hài lòng, chuyển đề tài: “Thầy, em muốn thi vào đại học nông nghiệp thủ đô, làm sinh viên của thầy.”

Ông cụ Tiêu tỏ ra hoan nghệnh: “Đại học nông nghiệp thủ đô rất tốt, cố gắng lên.”

Chỉ cần đủ thành tích là thi đậu được, còn việc có học lớp của ông ấy không thì không phải chuyện ông ấy có thể quyết định.

Từ Mông gầy chỉ còn da bọc xương, ánh mắt đầy phiền muộn: “Thầy có thể mang em đi không? Em đảm bảo sẽ học giỏi, không để thầy mất thể diện.”

Ông cụ Tiêu: …

Lạc Di liếc mắt, đây là ai chứ? Không thi mà trực tiếp nhập học sao? Mơ đẹp thế?

Đã quen thói đặc quyền, luôn đi đường tắt đúng không?”

“Anh Từ, ông Tiêu cũng không phải là hiệu trưởng đại học nông nghiệp, không đúng, có là hiệu trưởng cũng không có bản lĩnh đó đâu. Không bằng anh trông cậy vào cha mẹ anh lên làm thủ trưởng ngành giáo dục rồi mở cửa sau cho anh đi.”

Cô là trẻ con mà, ừm, lời trẻ con không tính.

Từ Mông lạnh lùng lườm cô: “Em còn nhỏ, anh không so đo với em, nhưng anh nhắc nhở em một câu, có một số người em không đắc tội được đâu.”

Anh ta vô cùng ghét Lạc Di, cô rất may mắn, cả nhà đều cưng chiều cô, hạnh phúc quá mức đúng là đáng ghét.

Anh ta sống rất đau khổ nên không vui khi thấy người khác sống tốt.

Lạc Di không khỏi mỉm cười, anh ta còn đang nằm mơ, muốn xoay mình rồi trả thù à?

“Xem ra anh vẫn chưa biết gì rồi, chậc chậc, thật đáng thương.

Từ Mông thầm căng thẳng: “Có ý gì?”

Lạc Di cũng không lương thiện, giải thích điều anh ta nghi ngờ: “Ra ngoài lăn lộn vẫn phải trả nợ, bây giờ anh còn đang trả nợ, từ từ trả đi.”

Loại người này phải chịu tội cả đời, đồ khốn kiếp.

Anh ta bắt cá nhiều tay, dây dưa mập mờ với Lạc Xuân Mai, bây giờ Lạc Xuân Mai lại chặt đứt con đường thăng tiến của anh ta, hai kẻ khốn kiếp phải g.i.ế.c lẫn nhau.

“Lên đường thôi!” Tiêu Thanh Bình dắt tay Lạc Di, ánh mắt kiên định lại dịu dàng.

Hành trình mới bắt đầu.

Có bốn chiếc giường mềm, tuy đắt tiền nhưng cũng đáng giá, ông cụ Tiêu đã già, để ông ngồi tàu lửa thêm mấy ngày nữa có lẽ ông không sống nổi.

May mắn thay, ông cụ Tiêu là giáo sư đại học, người bình thường không thể mua được vé có giường mềm.

Bốn người chen lấn lên tàu, cuối cùng cũng tìm được toa xe của riêng mình, bốn người ở cùng một toa nối liền với nhau, Lạc Quốc Vinh ném hai túi hành lý lên trên, thở một hơi dài, lau mồ hôi trên trán.

Ở đây có rất nhiều người đi tàu, đông đến mức đáng sợ.

“Tiểu Di, con ngủ ở trên đi.”

“Được ạ.” Lạc Di ném ba lô lên giường trên, bên trong chứa đầy quần áo để thay, cô đặt chiếc túi đeo chéo màu xanh quân đội lên bàn nhỏ rồi lấy ra hai hộp cơm bằng nhôm đựng đầy món kho.

Cô lại lấy ấm nước ra, kiểm tra nhiệt độ nước, thấy vẫn còn ấm, nhấp một ngụm lớn rồi tiện tay đưa cho cha, Lạc Quốc Vinh uống không một chút do dự.

Ở bên kia, Tiêu Thanh Bình cũng đang thu dọn đồ đạc, cậu lấy đồ ăn của mấy ngày nay ra ngoài. “Ông nội, ông nằm nghỉ ngơi một lát, để cháu làm cho.”

Bình Luận (0)
Comment