Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng

Chương 282

Nó còn ngon hơn những móm mà chị ấy đã ăn ở nhà hàng lâu đời ở Bắc Kinh, có một hương vị độc đáo.

Chị ấy không nhịn được mà gắp thêm một ngụm mì ăn liền, bị con trai mình bắt gặp, đứa trẻ tức giận bĩu môi: “Mẹ, mẹ lấy trộm đồ ăn của bé! Đúng là con mèo háu ăn!”

Người phụ nữ trẻ tuổi cười xấu hổ, cậu nhóc hư hỏng này: “Mau ăn đi.”

“Những thứ này cháu mua ở đâu vậy?” Chị ấy muốn mua thêm để tặng người thân bạn bè.

Lạc Quốc Vinh không muốn nói chuyện với phụ nữ trẻ, chỉ vùi đầu vào đồ ăn, hai ông cháu nhà họ Tiêu dường như không nghe thấy.

Là cô gái duy nhất, Lạc Di đành phải ra mặt nói: “Là món nhà làm ạ.”

Người phụ nữ trẻ vô cùng kinh ngạc: “Nhà làm sao? Tổ tiên của cháu là đầu bếp à? Nhà cháu có bí quyết gia truyền sao?"

Lạc Di cười ha ha: “Cô nghĩ thế cũng được.”

Cô chỉ trả lời qua loa, cũng chỉ là bèo nước gặp nhau thôi, không cần quá coi trọng.

Nhưng người ta lại nghĩ đó là thật, nài nỉ cô để mua thêm mì ăn liền.

Lạc Di lịch sự từ chối, cô thực sự không thể làm gì được, lúc về nhà cô phải dựa vào những thứ này mới có thể sống sót.

Người phụ nữ trẻ rất thất vọng, nhưng cũng không cố ép người khác, ăn xong liền quay về lấy một gói bánh quy làm quà đáp lễ.

Điều kiện gia đình của chị ấy khá tốt, nhưng chị ấy không có thói quen xấu vênh váo hung hăng, được giáo dục tốt và biết cách đáp lễ lại, Lạc Di có ấn tượng tốt với ngươi phụ nữ trẻ.

Chị ấy không rời đi ngay mà bắt đầu trò chuyện với Lạc Di, từ đó Lạc Di biết được chị ấy họ Nhiếp, tên là Nhiếp Khánh Vân, tên của con trai chị ấy là Dịch Tranh. Hai mẹ con đang trở về thủ đô để thăm họ hàng, còn chồng chị ấy đang ở trong quân đội. Hai mẹ con bọn họ ngồi ở toa xe bên cạnh.

Sau đó, mỗi lần đám người Lạc Di ăn cơm, Nhiếp Khánh Vân đều dẫn theo con trai của mình tới, không đúng, phải là cậu nhóc chủ động kéo chị ấy qua đây.

Mỗi lần cậu nhóc đến đều mang kẹo và bánh quy đến tặng cho Lạc Di, không ngừng tỏ ra dễ thương, luôn miệng gọi chị gái xinh đẹp để xin ăn chực.

Mở miệng ra là chị ơi chị đẹp quá, chị ơi em yêu chị, chị là tiên nữ sao? Thủ đoạn này đỉnh cực.

Một đứa trẻ tỏ ra dễ thương là một chiêu tất sát, ngay cả Lạc Quốc Vinh cũng đã mềm lòng chứ đừng nói chi đến những người khác.

Vì vậy, sau khi ăn hết bữa này đến bữa khác, Nhiếp Khánh Vân rất xấu hổ, muốn bỏ tiền túi mua một ít nhưng bị từ chối, chỉ nhận kẹo và bánh quy.

Cuộc hành trình dù có xa xôi đến đâu thì cuối cùng cũng sẽ kết thúc.

Một giọng nói nhẹ nhàng phát ra từ loa phóng thanh: “Các hành khách thân mến, chúng ta đã đến ga Bắc Kinh. Các hành khách muốn xuống tàu xin hãy chuẩn bị sẵn sàng.”

Xe chậm rãi dừng lại, Lạc Quốc Vinh cầm hai cái túi hành lý lên, đi phía trước mở đường, “Thanh Bình, con ôm em gái, dìu ông nội, con có đi lạc cũng không thể để lạc mất họ.”

Khóe miệng Tiêu Thanh Bình giật giật, “Vâng.”

Lạc Quốc Vinh vẫn có khả năng đoán trước, Lạc Di ở trong đám đông bị chen đến mức choáng váng, có nhiều lần bị chen đến mức suýt lạc mất, nhưng Tiêu Thanh Bình đã kịp thời kéo cô lại.

Khó khăn lắm mới chen xuống xe được, cô đổ mồ hôi đầm đìa suýt nữa là quỳ xuống, thở ra một hơi dài.

Ra ngoài khó quá, thật sự khó khăn.

Bình Luận (0)
Comment