Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng

Chương 286

Ông ấy cũng rất thích trí thông minh của Tiêu Thanh Bình, điều này đến nay vẫn còn in sâu trong trí nhớ của ông ấy

Ông cụ Tiêu mỉm cười vui vẻ, thật tuyệt khi có thể cứu được một đứa trẻ và một gia đình. “Thủ trưởng, ngài đừng khách sáo, đứa trẻ không sao là tốt rồi.”

Cảnh sát chỉ vào người đàn ông yên lặng ở bên cạnh: “Thủ trưởng, đây là người đàn ông đã cứu đứa bé...”

Nhiếp Khôn Minh nhìn qua, hơi nhíu mày: “Đồng chí, đồng chí tên là gì?”

Người đàn ông rụt rè, ánh mắt lơ đãng: “Còn thiếu tôi hai trăm tệ, nhanh đưa cho tôi đi, tôi còn phải bắt xe.”

Thậm chí còn không dám nhắc đến tên mình, chỉ hận không thể bỏ chạy ngay lập tức.

Nhiếp Khôn Minh sửng sốt, bộ dạng này có hơi không đúng?

Ông ấy đã từng gặp nhiều tội phạm có lương tâm cắn rứt, hành vi của người đàn ông này có vẻ mờ ám.

Ánh mắt ông ấy tối sầm lại, ông ấy nhẹ giọng thăm dò: “Đồng chí, đồng chí tìm thấy đứa trẻ nhà tôi ở đâu? Lúc đó nó đã bất tỉnh rồi? Xin hãy nói thêm cho tôi biết.”

Ông ấy mặc quân phục, dáng vẻ chính trực nghiêm nghị, rất uy nghiêm, giọng điệu có chút nghiêm túc.

Người đàn ông không tự chủ được run lên, không dám nhìn thẳng vào ông ấy: “Tôi đã muộn rồi, có phải mấy người không muốn đưa tiền cho tôi không? Vậy thì quên đi."

Anh ta đứng dậy liền bước ra ngoài.

Nhiếp Khôn Minh sao còn không hiểu? Ông ấy lạnh lùng hét lên: “Dừng lại.”

Ông ấy không nói còn không sao, nhưng vừa nói xong, người đàn ông đã bỏ chạy.

Lúc này họ mới biết anh ta có vấn đề, các vệ sĩ lao tới ngăn cản, người đàn ông vẫn cố gắng bình tĩnh lại: "Sao mấy người lại ngăn cản tôi? Muốn làm gì hả? Tôi là người tốt, mau bỏ ra.”

Lạc Di vuốt trán thở dài, đúng vậy, vất vả cả nửa ngày thì ra người đàn ông này chính là kẻ bắt cóc!

Gan của anh ta cũng lớn thật, thế mà còn dám giả làm người tốt để nhận phần thưởng.

Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, dù sao cũng bán, bán cho ai cũng là bán thôi, chỉ cần trả tiền là được.

Tố chất tâm lý của kẻ bắt cóc khá tốt, khi đối mặt với bọn họ cũng không lộ ra khuyết điểm nào, nhưng khi đối mặt với những người lính đanh thép, anh ta lại vô thức sợ hãi.

Thủ trưởng Nhiếp không phải là người bình thường, ông ấy là một người lính bò ra từ núi xác và biển máu, khí chất cứng rắn của ông ấy có tác dụng răn đe rất lớn đối với tội phạm.

Cũng giống như người bình thường sẽ có chút lo lắng khi nhìn thấy cảnh sát, mặc dù rõ ràng họ không làm điều gì xấu.

Thường khi tội phạm nhìn thấy cảnh sát chắc chắn sẽ tránh đi thật xa, họ không dám đối mặt với cảnh sát.

Cuối cùng, kẻ bắt cóc đã bị bắt.

Nhiếp Khôn Minh đích thân chở nhóm Lạc Di đến Đại học Nông nghiệp Thủ đô, xe đậu trước cổng: “Lúc khác tôi sẽ mời mọi người đến nhà tôi dùng bữa, nhất định đừng khách sáo với tôi.”

Mọi người đều không thể trốn tránh được nên đành phải đồng ý.

Nhiếp Khôn Minh nhìn hai đứa nhỏ: “Lạc Di, Thanh Bình, các cháu đều là nhân tài hiếm có, có bao giờ nghĩ đến việc thi vào học viện quân sự không?”

Bây giờ không còn bàn đến thành phần, họ có thể thi vào học viện quân sự.

Lạc Di từ chối mà không cần suy nghĩ: “Không ạ, cháu không thể chịu nổi loại khó khăn đó đâu.”

Cô ngưỡng mộ quân nhân, nhưng không thể làm quân nhân, tính cách của cô cũng không phù hợp, cái tôi quá cao cũng quá cá tính, cô tự biết thân biết phận.

Bình Luận (0)
Comment