Hai bên vốn chỉ là người lạ, tình cờ gặp mặt một lần mà thôi.
Ông cháu Tiêu Thanh Bình thường ngày thấy rất xa cách nhưng khi chủ động tiếp xúc với người khác lại vẫn rất dễ dàng có thể tìm được đề tài chung, cách ứng xử cũng rất khiến người ta thoải mái.
Chỉ có Lạc Quốc Vinh đến giờ vẫn bối rối ngại ngùng ngồi yên, ông tự thấy mình với người nhà này thuộc hai thế giới khác nhau, hoàn toàn không có đề tài gì có thể nói được với nhau.
Lạc Di thấy thế, bèn khéo léo kéo Lạc Quốc Vinh vào câu chuyện, nói những món đặc sắc này đều do cha cô làm, lập tức, người nhà họ Nhiếp đều hết sức ngạc nhiên.
Thời đại này thường thấy nam phụ trách đối ngoại nữ đối nội, đàn ông gánh vác việc bên ngoài, có người đàn ông nào chịu về nhà phụ việc, xuống bếp nấu cơm thì đều trở thành tâm điểm chú ý vì quá khác người.
Thời này, chuyện phụ nữ làm lụng vất vả một ngày trời, tối về nhà đã mệt muốn c.h.ế.t vẫn phải cố gắng lo liệu việc nhà dường như là một chuyện hết sức đương nhiên.
Chợt nghe nói Lạc Quốc Vinh đường đường là một người đàn ông lành lặn mạnh mẽ lại chịu khó xuống bếp, còn có tài năng nấu nướng đặc sắc như thế, ai cũng tò mò.
“Đồng chí Lạc Quốc Vinh này, anh là đầu bếp à?”
Lạc Quốc Vinh ngượng ngùng xua tay: “Không không, tôi chỉ là một nông dân bình thường, chẳng qua thường ngày tôi thích chia sẻ việc nhà với vợ tôi.”
Chỉ một câu nói giản dị lại đã bao hàm biết bao tình ý chứa chan với người vợ.
Nhiếp Khánh Ninh ngồi bên hừ lạnh một tiếng: “Để một người đàn ông phải vào bếp, vợ ông lười đến cỡ nào thế.”
Liên quan gì đến cô chứ, Lạc Di liếc xéo chị ta một cái.
Lạc Quốc Vinh vẫn tươi cười ngại ngùng thanh minh: “Vợ tôi vừa đẹp lại vừa tài giỏi, cô ấy từng được hưởng nền giáo dục cao cấp, lại lựa chọn làm vợ một gã nông dân chân đất như tôi, vậy thì tôi nên đối xử tốt với cô ấy cả đời mới phải.”
Ngay lập tức, sắc mặt Nhiếp Khánh Ninh đã thay đổi: “Vợ ông không phải nông dân? Là thanh niên trí thức? Ông ép buộc người ta? Đồ cặn bã.”
Nói đến phần sau, giọng chị ta trở nên bén nhọn, ánh mắt hung tợn nhìn chòng chọc vào Lạc Quốc Vinh như thể vừa thấy kẻ thù.
Lạc Quốc Vinh giật b.ắ.n người, vội ra sức lắc đầu: “Không không không, tôi không ép buộc cô ấy, tôi không có làm vậy.”
Lạc Di nhíu mày, vỗ nhẹ lưng cha mình để ông bình tĩnh lại: “Cha, đừng nóng ruột, uống miếng nước nào.”
Lạc Quốc Vinh nhận chén trà, uống một ngụm, lấy lại bình tĩnh và nói: “Gia cảnh vợ tôi có hơi phức tạp, cô ấy không phải thanh niên trí thức, nhưng cô ấy thực sự tự nguyện lấy tôi.”
Điểm này, ông nhất định phải làm rõ.
Mọi người có vẻ vẫn khá mơ hồ, Lạc Di cười nhẹ: “Mẹ cháu vốn nên tính vào thành phần bốn hạng xấu nhất, nhưng ông ngoại cháu trước đó đã bại hết sản nghiệp, trở thành bần dân, chỉ có điều…”
Cô không nói hết câu, chỉ gợi mở vài điều khiến mọi người đều ra sức suy đoán, Nhiếp Khánh Vân không nhịn được bèn hỏi: “Chỉ có điều cái gì?”
Lạc Di hất cằm: “Nhìn mặt cháu xem, đẹp không?”
Da cô trơn nhẵn như bạch ngọc, mơn mởn non tơ, hồng hào khỏe khoắn, đường nét khuôn mặt đã dần nảy nở, xinh đẹp như tranh vẽ.
Nhóc con Dịch Tranh đang hăng say gặm gà rán bỗng lớn tiếng tuyên bố: “Đẹp, chị xinh đẹp nhất, chị chính là tiên nữ nhỏ đó nha.”
Cô bé ngồi bên cũng gật lấy gật để: “Đẹp.”
Trẻ con cũng biết thế nào là xấu là đẹp.