Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng

Chương 307

Tiêu Thanh Bình đứng lên, ông nội cậu trên họ một lứa, cậu còn nhỏ tuổi, thay mặt gia đình và ông nội nói lời cảm tạ là thích hợp nhất.

Cậu cúi đầu, gập người thật sâu ba lần, lần đầu tiên cảm thấy thì ra không phải tất cả những người có quyền có thế đều là người xấu.

Bà Nhiếp vội đỡ Tiêu Thanh Bình lên, liên tục nói không cần như thế, bọn họ chỉ nói một lời mà thôi, cũng không tốn công tốn sức gì.

Nhưng một câu của họ lại có thể giúp lấy lại hai tòa nhà, đây chính là ưu điểm của quyền thế.

Điểm này, Tiêu Thanh Bình đã sâu sắc hiểu được.

Khi bốn người ra về, bà Nhiếp cũng có lễ đáp, một trăm phiếu khoán ngoại hối cùng vài súc vải nỉ đang rất được yêu thích.

Sắp ra đến cổng, nhóc con Dịch Tranh đột nhiên phi tới, ôm c.h.ặ.t c.h.â.n Lạc Di không chịu buông tay: “Chị tiên nữ ơi, mang em về nhà đi.”

Người nhà cậu nhóc trố mắt nhìn.

Lạc Di nhìn xuống chân, mặt cũng sững sờ không kém.

Nhiếp Khánh Vân choáng váng: “Tranh Nhi, sao lại thế? Con không cần mẹ nữa sao?”

Dịch Tranh l.i.ế.m môi như hồi tưởng hương vị các món ngon vừa đánh chén: “Con muốn mỗi ngày đều được ăn mì ăn liền, ăn gà rán, ăn thịt kho, mẹ ơi, mẹ đi với con đến nhà chị tiên nữ đi.”

Nhiếp Khánh Vân phì cười, không biết mình đã sinh ra con gì đây nữa? Vì miếng ăn mà sẵn sàng bỏ nhà đi?

Nhưng nhớ tới những món đặc sắc nhà Lạc Di, người lớn như chị ấy cũng thấy lòng d.a.o động.

Nhóc con ôm c.h.ặ.t c.h.â.n Lạc Di không chịu buông, Lạc Di dở khóc dở cười không biết phải làm sao.

Tiêu Thanh Bình ngồi xuống, mặt đối mặt với tên nhóc quỷ, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Em này, em ôm chị Lạc Di như thế, chị ấy sẽ mệt mỏi đấy, em buông chị ấy ra trước có được không?”

Mặc dù còn nhỏ tuổi như Dịch Tranh rất nhanh trí: “Không được, chị ấy sẽ chạy ngay mất.”

Khóe miệng Tiêu Thanh Bình thoáng giật nhẹ, trẻ con bây giờ khó lừa ghê.

“Em đòi theo chị Lạc Di về nhà, cha mẹ ông bà em phải làm sao bây giờ?”

Dịch Tranh lanh lẹ phun ra mấy chữ: “Mặc kệ luôn.”

Lạc Quốc Vinh bật cười ha hả, nhóc con này thật đáng yêu.

Tiêu Thanh Bình chống trán thở dài: “Nhưng họ sẽ đau lòng đấy.”

Ai ngờ Dịch Tranh lại hùng hồn tuyên bố: “Đó là vì họ quá vô dụng, không giữ được chân em.”

“Ha ha ha.” Lạc Di cười ngặt nghẽo, mặt đỏ cả lên, sao mà tên nhóc này đáng yêu thế nhỉ?

Trước cũng có nghe nói trẻ con ở thủ đô mồm miệng rất linh hoạt, nhưng còn bé xíu mà đã lanh miệng cỡ này thật đúng là ngoài sức tưởng tượng.

Nhiếp Khôn Minh không nhìn nổi nữa, bước tới dùng sức kéo ra, cuối cùng cũng giật được tên nhóc con láu lỉnh nhà mình khỏi Lạc Di.

Nhóc con bị xách về còn ra sức vươn tay về phía Lạc Di, miệng quang quác kêu to.

“Mấy người giữ được thân con nhưng mà hổng có giữ được lòng con, lòng con đã đi theo chị tiên nữa rồi.”

“Ha ha ha.” Tất cả lại được một mẻ cười ngất ngưởng.

Nhiếp Khánh Vân kéo Lạc Di qua một bên, nhưng lắp bắp mãi không nói được lời nào, Lạc Di nhìn chị ấy đầy kì quái, bình thường Nhiếp Khánh Vân là người rất thẳng thắn hào sảng và nhanh nhẹn mà: “Sao thế ạ?”

Nhiếp Khánh Vân đã lúng búng đến đỏ mặt, lời nói ra đến cửa miệng lại bị nuốt về, vì điều này thật khó để mở miệng.

Từ trước tới nay, chị ấy chưa từng làm chuyện như vậy, nhưng nghĩ tới con trai, chị ấy vẫn lấy hết can đảm lên tiếng: “À thì… cô muốn mua lại công thức bí truyền nhà cháu, là công thức làm mì ăn liền và gà rán ấy, thằng bé nhà cô nó kén ăn quá, chẳng mấy khi có thứ nó thích đến thế.”

Bình Luận (0)
Comment