Lạc Quốc Vinh từ trong nhà chạy ra: “Để tôi đi pha trà mời cô.”
“Không cần pha trà đâu ạ.” Nhiếp Khánh Vân tủm tỉm cười, kéo Lạc Di lại ngồi cạnh mình, “Cô có việc phải đi luôn, Tiểu Di này, cô nghe nói hai cha con ngày mai lên tàu về nhà nên hôm nay cô tới tiễn trước, đây là ít đồ ăn vặt để hai cha con ăn dọc đường.”
Chị ấy đưa qua cho Lạc Di một túi lớn, Lạc Di ôm không hết, Tiêu Thanh Bình bèn bước tới nhận giùm: “Cô khách khí quá rồi ạ.”
Nhiếp Khánh Vân càng nhìn Lạc Di càng yêu thích hơn: “Sau này tới thủ đô chơi nhất định phải ghé nhà cô đấy nhé.”
Lạc Di cười cười đồng ý: “Vâng ạ.”
Nhiếp Khánh Vân nói thêm vài câu rồi nhấc tay xem giờ: “Vậy thôi, cô phải về rồi.”
“Để cháu tiễn cô.” Mấy người khách khí tiễn Nhiếp Khánh Vân ra cửa, nhìn theo chị ấy lên xe đi khuất mới về phòng.
Lạc Quốc Vinh cảm thấy rất vui: “Người thủ đô luôn khách sáo thế sao? Lại còn tới tiễn và đưa tặng đồ ăn nữa.”
“Cô Nhiếp rất tốt bụng đó ạ.” Lạc Di rất tò mò, bèn mở túi ra xem, bên trong là các loại đặc sản của thủ đô, như bộ tám món trứ danh, kẹo bánh, chocolate, …
“Ôi, còn có cả thịt bò khô, con thích cái này nhất.” Lạc Di hào hứng xé túi thịt bò khô, chia cho hai ông cháu Tiêu Thanh Bình một nửa, lấy một miếng gặm, một miếng nhét vào miệng cha mình.
Lạc Quốc Vinh lại quay về phòng thu dọn đồ đạc, ông đang bận lắm.
Tiêu Thanh Bình tinh mắt, thấy dưới đáy túi có gì đó: “Có một phong thư kìa.”
Phong thư đã được dán kín, bên ngoài đề: Thân gửi cháu Lạc Di.
Lạc Di sửng sốt, có gì không thể nói thẳng mà còn phải viết thư? Người thành phố thật là phức tạp.
Cô mở phong thư ra xem, bên trong là một bản hợp đồng mua bán nhà, chính là căn hộ ở hẻm Nam La đó, hiện căn nhà đó đã được sang tên cho cô.
Đồng thời, bên trong còn một xâu chìa khóa.
Lạc Di ngây người: “Cha, cha ơi, mau ra đây.”
Lạc Quốc Vinh còn chưa ngồi nóng mông, nghe thấy con gái gọi thì vội vã bật dậy chạy ra: “Sao thế?”
Lạc Di đưa bản hợp đồng mua bán nhà cho ông: “Cha xem này.”
Mấy năm nay Lạc Quốc Vinh đã được vợ và con gái kèm cặp thêm nhiều, trình độ văn hóa cũng tăng cao, hợp đồng đọc hiểu được, nhưng vẫn không dám tin vào mắt mình, ông ngây mặt ra: “Đây… đây là…”
“Cô ấy tặng con một căn nhà.” Lạc Di đã định thần lại, hẳn đây là quà đáp lễ nhỉ. Nhưng vì sao lại viết tên mình? Bình thường người ta sẽ viết tên người đứng đầu một nhà chứ.
Mặc dù Lạc Quốc Vinh rất muốn nhưng ông vẫn biết phân rõ trái phải, biết cái gì nên lấy, không nên nhận: “Cái này chúng ta không thể nhận được, mau, đuổi theo người ta đi.”
Đuổi theo hẳn là không kịp, Lạc Di bèn gọi điện thoại. Gọi tới nhà họ Nhiếp, lúc này chỉ có bà Nhiếp ở nhà, bà ấy nhiệt tình nói, đó là quà cảm ơn Lạc Di đã cứu cháu bà, đồng thời cũng là để đáp lễ hai công thức nấu ăn mà Lạc Di đã tặng.
Bà ấy còn nói, nhà bà ấy có quy định, không thể nợ ơn người khác.
Người ta đã nói đến nước này, Lạc Di còn có thể từ chối thế nào? Cô cúp điện thoại, Lạc Quốc Vinh vội hỏi: “Sao con? Trả lại nhé?”
Lạc Di cầm chùm chìa khóa, cười ngọt ngào: “Cha, nếu ta không nhận, người ta lại phải lo lắng đấy, lo là chúng ta lấy ơn đó yêu cầu họ làm chuyện khó xử, chi bằng như bây giờ, họ lấy thứ này trả ơn, ta cũng nhận đi cho họ an lòng.”