Lạc Di lúc này đang rất vui vẻ, bèn đáp: “Em đang nghĩ đến những ngày sau, về sau, cha mẹ em tới đây, nhà chúng em có thể mở cửa làm ăn, chuyên bán món kho chẳng hạn, như vậy có thể dễ dàng duy trì kinh tế, nuôi cả gia đình không thành vấn đề.”
Ừ, rồi còn có thể kiếm vài việc vặt cho cha cô làm, để ông ấy khỏi cảm thấy bỡ ngỡ khi mới bước vào một hoàn cảnh xa lạ.
Vài năm nữa, chính sách mở cửa, nhà cô có thể đường đường chính chính mở cửa hàng, có thể làm luôn ngay trước nhà nha, thật tiện lợi.
Tiêu Thanh Bình thật bội phục khả năng suy tính nhanh của cô, mới phút chốc đã tìm được phương thức kiếm sống cho cha mẹ ở hoàn cảnh mới, lại còn có thể giúp họ nhanh chóng hòa nhập vào hoàn cảnh sống nơi này nữa.
Người thông minh quả nhiên luôn có sự khác biệt, ở đâu đều có thể dễ dàng thích ứng.
“Vậy sau này nhà anh muốn ăn món kho em làm sẽ không khó nữa rồi.” Cậu thích nhất là ăn thịt thủ heo kho, hương vị do nhà Lạc Di làm đặc biệt truyền thống.
Chợt bên cạnh có tiếng ai hỏi: “Mấy người là ai, sao lại đứng trước cửa nhà người khác thế này?”
Tiêu Thanh Bình quay sang nhìn, thì ra đó chính là người phụ nữ lần trước muốn mua lại căn nhà này, cậu thản nhiên nói: “Chúng tôi là chủ mới của căn nhà này.”
Cậu chắn trước mặt Lạc Di vì không muốn để cô có xung đột với người như thế, dù sao người ta cũng là hàng xóm láng giềng, ngày sau còn phải gặp gỡ qua lại nhiều.
Thím Trình thất kinh: “Cái gì? Nhà này bán rồi? Nhưng nhà chúng tôi đang muốn mua lại mà.”
Hai bên chưa thỏa thuận được giá cả, bà ta còn đang muốn cố tình đợi một thời gian cho bên kia sốt ruột để ép giá, ai ngờ lại bị người ta tranh mất.
“Thôi được, nhà các người mua bao nhiêu, nhà tôi thêm một trăm, bán lại cho tôi, tôi không để các người chịu thiệt đâu, cha mẹ hai đứa đâu rồi?”
“Không bán.” Tiêu Thanh Bình bực mình, nhếch mép đáp ngay, thêm một trăm? Trông họ giống người thiếu một trăm đồng đó sao?
Thím Trình kia nhíu mày: “Còn chê một trăm là ít? Một trăm có thể mua rất nhiều thứ rồi… Bảo người lớn ra đây, tôi nói chuyện với người lớn thôi.”
“Mời về cho ạ.” Tiêu Thanh Bình lạnh nhạt đuổi người, cậu không muốn nể mặt người như thế nữa.
“Đứa nhỏ này sao lại không biết trên biết dưới thế nhỉ?” Thím Trình ngó vào trong sân, ồn ào nói to: “Có người lớn trong nhà không?”
Lạc Quốc Vinh và ông cụ Tiêu nghe thấy có tiếng gọi bèn đi ra: “Có chuyện gì thế?”
Thím Trình lập tức nói, lời lẽ cũng toàn những lời chẳng được dễ nghe: “Các người là người nhà hai đứa này đúng không? Các người hẳn nên dạy chúng nó về cách đối nhân xử thế, để chúng nó ra ngoài đỡ gây khó chịu cho người ta…”
Lạc Quốc Vinh bực dọc cắt ngang lời bà ta: “Có chuyện gì không?”
Trẻ con nhà ông đều rất ngoan rất tốt, không cần dạy.
Thím Trình này có ba con trai, đều đã đến tuổi kết hôn, trong nhà còn có cả mẹ chồng ở chung, em gái em trai của chồng nữa, tính ra cũng phải hơn hai chục miệng ăn ở cùng một chỗ, chật chội thế nào không cần nói cũng biết.
“Tôi thêm một trăm, anh nhượng lại căn nhà này cho tôi.”
Nếu giá quá cao thì ép giá sau.
Lạc Quốc Vinh nhìn lên trời, ban ngày ban mặt, sao lại có người đứng đó nói mớ: “Không bán.”
Thím Trình ra vẻ xót của: “Thêm một trăm nữa, không thể nhiều hơn được nữa đâu nhé.”
Lạc Quốc Vinh thật không biết nói gì, bà hàng xóm này thật buồn cười. Ông nhón chân nhìn sang nhà bên, thấy kiến trúc bên trong giống bên này, nhưng trong sân còn dựng tạm mấy gian phòng, có vẻ chật chội: “Thế nhà bà bán bao nhiêu?”