Lần này hai người tới thủ đô đã cố dành thời gian qua tham quan hai trường đại học lớn nhất là đại học Bắc Kinh và đại học Thanh Hoa. Trường lớn và lâu đời quả cũng khác so với các trường nhỏ, hồ Vị Danh, khuôn viên Thanh Hoa, tất cả đều thật đẹp, thật dồi dào tinh thần học tập tiến bộ, khiến người ta như được nhuộm đẫm trong bầu không khí trí thức.
Lạc Di chớp mắt: “Cha, cha hẳn nên hỏi con muốn theo chuyên ngành nào, sau này muốn làm nghề gì.”
Lạc Quốc Vinh lập tức vỗ nhẹ đầu con gái: “Con theo ngành nào thì đều có thể thành công thôi, thậm chí còn có thể trở thành người đứng đầu ngành đó.”
Lòng tin mù quáng của cha đối với mình khiến lòng Lạc Di ấm áp vô cùng: “Đúng, con có thể làm được, nhất định con sẽ cho cha nở mày nở mặt, tương lai mọi người thấy cha đều phải khách khí nói một câu, đây là cha của Lạc Di đấy.”
Chuyến đi tới thủ đô lần này, thu hoạch lớn nhất của Lạc Di là cô đã chọn được chuyên ngành mình muốn theo đuổi.
Hai vợ chồng bên kia chứng kiến từ đầu đến cuối, con mắt trừng to như sắp lọt tròng, khoe khoang thật đáng sợ, hai cha con này khoe khoang đến phát rồ rồi.
Chém gió thì ai mà không biết chứ? Ha ha, lại còn muốn làm người đứng đầu ngành luôn cơ đó, điều này trước nay đã có người phụ nữ nào làm được sao?
Lúc này, hai vợ chồng nọ hoàn toàn không thể ngờ rằng, hai mươi năm sau họ sẽ lại trông thấy cô bé này trên tivi, và khi đó, cô đã trở thành một nhà khoa học đầu ngành của đất nước.
Tại bến xe thị trấn, một chiếc xe bus từ thành phố về thị trấn đang từ từ dừng lại.
Lạc Nhiên muốn nhón chân nhìn vào trong xa, cậu bé quá lùn, không thấy được bên trong, cho nên hết sức nôn nóng: “Mẹ ơi, xem xem có cha với chị hai không.”
Đã nói hôm nay sẽ về, từ sáng sớm Lạc Nhiên đã hối hả muốn đi đón cha và chị.
Ngô Tiểu Thanh nhìn thấy bóng người quen thuộc, kích động gật đầu: “Về rồi.”
Lạc Di nhảy xuống xe, chạy tới nhào vào lòng Ngô Tiểu Thanh: “Mẹ, con nhớ mẹ lắm.”
Ngô Tiểu Thanh ôm chặt cô con gái cưng mà bà mong nhớ bao ngày, hồi lâu không chịu buông tay, viền mắt cũng đã hồng lên.
Không biết qua bao lâu, bên tai chợt vang lên một giọng nói đầy bất mãn: “Mình à, sao em không chịu nhìn anh một cái nhỉ.”
Lạc Quốc Vinh bế con trai bước lại, tỏ thái độ bất mãn mãnh liệt, sao lại chỉ quan tâm con gái mà bỏ qua mình thế được?
Ngô Tiểu Thanh bật cười, người này, mười năm như một, vẫn chẳng thay đổi gì.
“Mau về nhà thôi, trời lạnh quá… Ủa, sao mang nhiều đồ thế này?”
Lạc Quốc Vinh nhẹ nhàng ôm vai vợ, cố nén khát vọng hôn bà một cái: “Có đồ anh mua, có cái ông Tiêu cho, rồi cả người khác tặng nữa. À đúng rồi, chúng ta đã có một căn nhà ở thủ đô.”
Ông luôn thích khoe khoang ngay như thế đó.
Ngô Tiểu Thanh vô thức xoa xoa tai: “Hả, cái gì cơ?”
Người xung quanh đều ngoảnh lại nhìn, Lạc Quốc Vinh càng vui sướng cười nói: “Thôi về nhà nói tiếp.”
Trong mấy ngày qua, Ngô Tiểu Thanh cùng con trai ở lại thị trấn để lấy hàng cho tiện, đồng thời cũng để chờ cha con Lạc Di về.
Đẩy cửa vào nhà, một mùi thơm nức mũi của thức ăn xộc lại, Lạc Quốc Vinh hít sâu một hơi, đây chính là hương vị gia đình.
Rốt cuộc cũng về đến nhà, thật thoải mái.
Lạc Nhiên nắm tay chị gái, vui vẻ nói: “Chị ơi, em đi múc canh sườn cho chị nhé, sáng nay mẹ dậy rõ sớm để làm đấy.”