Mọi người ồn ào hỏi thăm, Lạc Quốc Vinh cũng vui vẻ chia sẻ những chuyện lí thú dọc đường với người quen, ông còn lấy xấp ảnh hai cha con chụp ở đó ra cho mọi người cùng xem, nghe những tiếng xuýt xoa thán phục và hâm mộ, lòng như mở cờ.
Bà cụ Lạc đứng trong đám đông, nhíu mày nhìn thằng con thứ ba, đứa con này coi như nuôi không rồi, nó hoàn toàn không coi người mẹ ruột này ra gì.
Muốn đi thủ đô cũng không đến bàn với mẹ, trở về cũng chẳng thấy chào hỏi gì, chỉ muốn ở lại phòng thuê trên thị trấn, chuyện gì nó làm cũng khiến bà ta hậm hực trong lòng.
Bà ta vốn định nhịn một chút, nhưng khi nhìn thấy Ngô Tiểu Thanh cùng bộ đồ mới trên người đứa con dâu này, bà ta lập tức nổi cáu: “Ngô Tiểu Thanh, mày qua đây ngay.”
Nửa năm trước Ngô Tiểu Thanh đã tuyên bố khỏi bệnh, mọi người xung quanh không chỉ không nghi ngờ gì mà còn mừng thay cho bà.
Ngô Tiểu Thanh nắm tay hai con đi tới: “Mẹ, chúng con về rồi, Tiểu Di, Tiểu Nhiên, chào bà nội đi nào.”
“Cháu chào bà.” Hai chị em đồng thanh chào, cả hai đều mặc đồ mới, sạch sẽ và vừa người, trông rất đáng yêu.
Bà cụ Lạc đâu quan tâm gì đến hai đứa cháu, bà ta đang mải nhìn chòng chọc Ngô Tiểu Thanh, khó chịu chỉ tay vào con dâu: “Bộ quần áo này của mày tốn bao nhiêu tiền? Mày cho là mày vẫn còn là tiểu thư nhà giàu đấy à? Diện như thế có phải lại quên thân phận của mình rồi không?”
Ngô Tiểu Thanh đang mặc chiếc áo khoác dài bằng vải nỉ màu đen, đi đôi giày da cùng màu, trông vừa sang trọng lại vừa thanh lịch, nhìn chẳng khác nào người thành phố.
Bà mỉm cười đáp lời mẹ chồng: “Áo này là bạn bè ở thủ đô tặng cho con, không tốn tiền mua ạ.”
Bà cụ Lạc khó chịu trong lòng, con trai mình buôn bán kiếm lời ăn ngon mặc đẹp, mua bao nhiêu đồ tốt cho vợ con nhưng lại không nhớ đến người mẹ ruột này: “Cái gì? Chúng mày kiếm đâu ra bạn bè ở thủ đô? Mày tưởng tao dễ lừa lắm à?”
Ngô Tiểu Thanh cười tủm tỉm: “Bé Di nhà con dọc đường giúp người ta, người ta tặng cho ít đồ thì có gì lạ? Mẹ à, làm người chớ nên suy nghĩ hạn hẹp như thế, mặc dù chúng ta là nông dân chân đất nhưng kết giao mấy người bạn thủ đô cũng đâu phải việc gì to tát.”
“Mày…” Bà cụ Lạc nghẹn lời, mặt đỏ bừng lên, “Tao không thích mày ăn mặc như thế này, đi thay đồ ngay cho tao.”
Ngô Tiểu Thanh vẫn đứng yên, không nói một lời. Sao bà cứ thích trèo lên đầu người khác mà sai bảo thế nhỉ, ai muốn chiều theo ý bà chứ, tưởng mình là bà chúa thật sao?
Con dâu không chịu nghe theo, bà cụ Lạc bèn quay đầu gọi con trai, muốn nó quản thúc chặt vợ mình, lại quên mất một điều, đứa con trai này của bà ta là bậc thầy đội vợ lên đầu.
Lạc Di cảm thấy bà ta ồn ào quá đến phiền, bèn lấy ra một món đồ: “Bà ơi, cháu với cha cháu có mua cho bà một món quà từ thủ đô đây, bà xem có thích không?”
Đó là một chiếc áo bông xanh đỏ lòe loẹt, màu sắc rất nổi bật, trông đầy mùi tiền, đúng kiểu các bà các cụ nông thôn thích, vì nhìn sặc sỡ ‘rất có tinh thần’.
Lạc Di vừa lôi chiếc áo ra đã thu hút được vô số ánh mắt hâm mộ, đặc biệt là các bà cụ.
Bà cụ Lạc nhìn chòng chọc chiếc áo bông, lòng vô cùng thích, áo mua ở thủ đô quả là không giống bình thường.
Nhưng bà ta không muốn để đứa cháu gái này hãnh diện, bèn nói trái lương tâm: “Không thích, xấu muốn chết.”