Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng

Chương 337

Nghe được giọng nói thân quen, vợ chồng Lạc Quốc Vinh vội vàng chạy ra, vừa lúc trông thấy con gái cưng đang nhanh nhẹn nhảy xuống xe.

Hai vợ chồng chạy đến bên con, mắt quét từ đầu đến chân một lượt: “Con có mệt không? Họ có cho con ăn uống đầy đủ không? Mẹ nghe nói nhân viên đi cùng không được ngồi vào bàn ăn với khách…”

Hiệu phó An xuống chậm hơn có một bước, nghe thấy thế bèn vội nói rõ: “Hai vị nghĩ nhiều rồi, con gái cưng của các vị ngồi chung bàn với khách quốc tế, ăn còn nhiều hơn cả người ta.”

Lạc Di luôn có thể thoải mái trước mặt mọi người, khi cô vui vẻ hào hứng ăn uống, cảm giác ngon miệng dễ chịu đó dễ dàng lan tỏa ra xung quanh, khiến người bên cạnh cũng vô thức thấy ăn ngon hơn.

Cô đặt bọc đồ vào tay cha mẹ: “Con đang tuổi ăn tuổi lớn nha.”

Lạc Quốc Vinh nghe nói con gái không bị đói mới yên tâm: “Con không gặp rắc rối gì chứ?”

Lạc Di kéo cha mẹ sang một bên: “Cha, qua bên này phụ một tay, mang tới phòng ăn đi, như thế mọi người đều có thể xem.”

Tài xế đang bê một chiếc hộp khá lớn tới, Lạc Quốc Vinh vội chạy qua đỡ, lại liếc thấy dòng chữ phía trên, lập tức ngây ra: “Đây là cái gì?”

Lạc Di vẫn nhớ được mấy chữ trên đó, bèn đọc ra: “Tivi đen trắng hiệu Gấu Trúc, 14 inch.”

Tài xế rất nhiệt tình giúp đỡ mang tivi vào trong, điều chỉnh thử, lắp anten, chỉnh bắt sóng cho đến khi thấy màn hình có hình ảnh rồi mới ra về.

Lạc Quốc Vinh mừng rỡ vô cùng, mắt dán chặt vào màn hình tivi, lần đầu tiên nhìn thấy tivi ở thủ đô, ông đã bị thứ này mê hoặc đến điên đảo.

Thật quá đẹp.

Ngô Tiểu Thanh thì đã từng trải hơn, nhưng cũng rất hào hứng: “Ở đâu ra thế con?”

“Nhất định đây là phần thưởng của Tiểu Di rồi.” Lạc Quốc Vinh đắc ý vô cùng, cảm thấy lâng lâng như sắp bay lên, “Con gái anh tài giỏi cỡ nào chứ, trước anh chỉ mới nói có một câu, thế mà con bé có thể kiếm ngay ra một chiếc tivi rồi.”

Ôi chao ôi hạnh phúc c.h.ế.t mất, con gái ông hiếu thảo quá!

Hiệu phó An chưa đi ngay mà lược thuật lại hành trình mấy ngày qua của Lạc Di cho cha mẹ cô nghe.

Đứa nhỏ này do ông ấy dẫn đi, ông ấy cảm thấy mình có nghĩa vụ mang nó về mạnh khỏe an toàn.

Hai vợ chồng Lạc Quốc Vinh càng nghe càng trợn to mắt, con gái mình giỏi đến thế sao?

“Đây là phần thưởng cho ba ngày làm việc với đoàn.” Lạc Di hiểu như thế, cô lấy ra đôi bút máy, “Còn phần thưởng cuộc thi là cái này, mẹ với cha mỗi người một cái, hãy chăm chỉ dùng, cùng nhau tiến bộ.”

Từ khi dự định chuyển tới thủ đô sống, Lạc Quốc Vinh bắt đầu chăm chỉ học nhiều kiến thức mới, tăng các kĩ năng cho mình, Lạc Di muốn mở tiệm bán đồ kho đúng không? Được đấy, ý tưởng này rất hay, ông sẽ dốc toàn lực duy trì.

Lạc Di đã bố trí một lịch học rất rõ ràng cho ông, trình độ văn hóa cần phải nâng cao, các kĩ năng về tài vụ và kế toán cũng phải học.

Lạc Quốc Vinh kéo vợ đi đăng kí một lớp tài vụ và kế toán, học tập cũng rất hào hứng.

Ngô Tiểu Thanh còn mượn rất nhiều sách về phương pháp quản lí, bà tự học mảng này ở nhà, bởi vì huyện thành nhỏ không nơi nào tổ chức đào tạo cái này.

Học thêm chút kĩ năng gì đó không lúc nào thừa.

Thầy An chép miệng, chà, đến cả cha mẹ cũng được con bé sắp xếp sẵn từng bước như thế nữa.

Mà điều khiến thầy An kinh ngạc hơn nữa chính là, hai vợ chồng Lạc Quốc Vinh lại hoàn toàn không thấy có chỗ nào không ổn, đều đồng thanh nhất trí.

Gia đình này, hình như có chỗ nào đó không bình thường.

.

Bình Luận (0)
Comment