Vả lại, nếu như thực sự quay về lúc nhỏ, cô không thể có tính cách trẻ con như thế.
Thật sự không biết ai mất não lại bịa ra nhiều chuyện thế.
Haiz, trước tiên cứ đối phó chuyện trước mắt đã.
Trước mắt mọi người, Lạc Di lấy đề thi Toán ra trước, đọc sơ qua một lượt. Mẹ nó, đề này còn khó hơn cả đề thi đại học.
Chết tiệt, đúng là lừa đảo mà.
Cô hít một hơi thật sâu, bắt đầu soàn soạt giải quyết từng câu một. Mấy câu đầu thì ổn, nhưng hai câu cuối lại rất khó, độ khó tương đương với trình độ đại học.
Cô đã cố gắng vận dụng tư duy và kiến thức cấp ba để giải đề, giải từng câu một. Câu cuối cùng, cô do dự một lúc, vẫn phải dùng cách giải của đại học.
Cách giải này đã vượt cấp, nhưng cô đang xem qua tài liệu cao học, cô còn viết thư cho ông Tiêu để xin chỉ dạy nữa.
Ừm, chắc là sẽ không có sơ hở gì.
Cô kiểm tra cẩn thận hai lần rồi đưa bài thi Toán cho anh công an: “Cháu đã làm xong rồi, khi nào mới có kết quả chấm thi vậy ạ?”
“Có ngay đây.” Anh công an lập tức cầm bài thi đi ra ngoài.
Lạc Di như có điều suy nghĩ, liếc qua căn phòng bên cạnh.
“Cháu muốn nói chuyện với cha mẹ, để họ thấy cháu vui vẻ thỏa mái, cho họ yên tâm.”
“Được thôi.” Anh công an rất thông cảm cho cô.
Ba người nhà Lạc Quốc Vinh đã đợi bên ngoài mấy tiếng đồng hồ rồi, hỏi ai cũng không chịu nói gì cả, họ đang rất suy sụp.
Trời đã sắp tối, Lạc Quốc Vinh sốt ruột không ngừng giậm chân, còn không ả nữa, ông sẽ đi đập cửa.
“Cha, mẹ, Tiểu Nhiên.”
Ba người vội vàng chạy tới: "Tiểu Di, con không sao chứ? Chúng ta có thể về nhà chưa?”
Lạc Di khẽ lắc đầu: “Vẫn chưa được, còn phải xử lý một số việc nữa, cha mẹ đừng lo lắng, con vẫn tốt, nhưng con hơi đói.”
Hoạt động não tốn rất nhiều năng lượng.
Ngô Tiểu Thanh nhìn con gái đang cười híp mắt, vừa đau lòng vừa mờ mịt: “Mẹ mua đồ ăn cho con nha, con muốn ăn gì?”
“Gì cũng được ạ.” Lạc Di còn có năm đề phải làm nữa, thử thách rất lớn cho thể lực và não lực.
“Đơn vị có căng tin.” Một anh công an lấy mấy phiếu ăn đưa cho bọn họ: “Đi ăn chút gì trước đi.”
Ngô Tiểu Thanh theo bản năng nhìn con gái, thấy Lạc Di khẽ gật đầu, bà mới nhận lấy.
Ăn tối xong, Lạc Di nhìn đồng hồ treo trên tường: “Cha mẹ, hai người đưa Tiểu Nhiên tìm nhà nghỉ đi ạ, nhờ chú công an viết thư giới thiệu cho cha mẹ.”
Sao Lạc Quốc Vinh có thể để con gái ở lại đây một mình được chứ?
“Cha mẹ ở đây chờ con.”
Ngô Tiểu Thanh cũng không yên tâm nói: “Đúng đấy, con cứ làm việc của con đi, đừng để ý cha mẹ.”
Lạc Di chỉ vào Lạc Nhiên: “Có thể phải thức cả đêm luôn, Tiểu Nhiên sẽ buồn ngủ ạ.”
Lạc Nhiên lắc đầu thật mạnh, giương mắt nhìn cô: “Em không buồn ngủ. Chị ơi, em ở cùng chị, em giúp chị đánh kẻ xấu, chị đừng sợ nha.”
Lạc Di khẽ mỉm cười, trong lòng thấy ấm áp Cô xoa đầu cậu bé rồi nói: “Vậy con vào thi tiếp đây.”
Thi sao? Vợ chồng Lạc Quốc Vinh nhìn nhau, thi gì chứ?
Nhưng có câu này thì bọn họ an tâm hơn nhiều.
Lạc Di bước vào phòng thẩm vấn, bình tĩnh cầm bài thi ngoại ngữ lên: “Chúng ta tiếp tục đi.”
Tổng cộng có sáu môn: Ngữ Văn, Vật Lý, Toán Học, Hóa Học, Chính Trị và Ngoại Ngữ, khi kiểm tra xong đã là sáng sớm ngày hôm sau rồi.
Lạc Di nộp bài thi cuối cùng, cả người chợt choáng váng. Cô mệt mỏi dụi mắt rồi thở dài một hơi, mệt muốn chết.