Lạc Di rất vui, ăn xong miếng bánh bao cuối cùng: “Vậy thì được, cháu có thể về ngủ chưa ạ? Mắt cháu không mở nổi nữa rồi ạ.”
Cô dụi mắt, ngáp một cái, vội vàng lấy tay che, động tác hơi ngây thơ.
Ông Mạc nhìn thấy, chỉ hơi trầm ngâm: “Câu hỏi cuối cùng nữa.”
“Gì ạ?” Lạc Di cố gắng lấy tay chống mắt ra.
Ông Mạc quan sát cô một đêm, thấy cô là một đứa trẻ rất đặc biệt: “Dựa vào đâu mà cháu học tốt như thế?”
Lạc Di lại ngáp cái nữa, nói hơi hàm hồ: “Trí nhớ của cháu rất tốt, khả năng nhận thức cũng cao, hơn nữa cháu cũng rất chuyên tâm, bỏ mặc những thứ vụn vặt, tiến thẳng về phía mục tiêu.”
Ông Mạc phất tay: “Đi đi.”
Lạc Di nhảy lên, vui mừng ra mặt nói: “Được ạ, mọi người đã vất vả rồi!”
Cô vui vẻ nhảy đi tìm cha mẹ, phải ngủ thôi!
Nhìn thấy cô nhảy chân sáo rười đi, tâm trạng của mọi người đều ổn định lại.
Nhiếp Khôn Minh mặc thường phục, trái tim treo cả đêm đã quay về chỗ cũ, khẽ mỉm cười: “Đứa bé ấy thế nào?”
Ông Mạc đưa ra đánh giá siêu cao: “Vừa có tâm tính thiếu niên, lại vừa có trí tuệ, tâm trí kiên định, nghị lực bất phàm, trong tình huống này mà còn thi được thành tích tốt như thế, quá hiếm.”
Cố ý dùng cách này để đưa cô đến là để thử thách tâm tính và sức chịu đựng của đối phương.
Bắt cô thi cả đêm là để thử thách nghị lực và tài học của cô.
Cả mấy phương diện ấy, cô đều đạt chuẩn, hơn nữa còn đưa ra lời giải khá hợp lý.
“Còn nữa, sự tập trung rất hiếm có, rất thích hợp để làm việc nghiên cứu khoa học.
Nhiếp Khôn Minh rất bất ngờ, Lạc Di không phải là người đầu tiên vượt qua thử thách, nhưng lại là người đầu tiên được đánh giá cao như thế.
“Có thích hợp đưa ra nước ngoài không?”
Ông Mạc lại phất tay: “Đừng có nóng, tôi hướng dẫn cho nó mấy năm, đợi nó có căn bản rồi đưa nó ra nước ngoài học kiến thức tân tiến nhất của thế giới.”
Nhiếp Khôn Minh rất khiếp sợ: “Ông đích thân hướng dẫn cho con bé sao?”
Thân phận của ông Mạc rất cao, các học trò đều là trụ cột nước nhà, đã mười mấy năm rồi ông ấy không nhận đệ tử mới, không ngờ lại coi trọng Lạc Di.
“Đúng, con bé đã vượt qua thử thách của tôi, tôi định nhận con bé làm đệ tử cuối cùng.”
Vốn dĩ không cần nhờ tới ông ấy, nhưng ông ấy lại vừa khéo nghe nói chuyện đó, cố ý đi gặp người được cho là trùng sinh.
Lạc Xuân Mai, chị họ của Lạc Di, đang bị giam ở một nơi bí mật, nhìn thì như bình thường, nhưng lời nói lại điên loạn.
Có một số chuyện lớn đã được xác nhận, ví dụ như việc khôi phục lại kỳ thi đại học, đổi mở mở cửa, vòng tròn Thẩm Quyến, nhưng cô ta chỉ biết thời gian đại khái chứ không biết chi tiết.
Ông ấy thăm dò mấy câu, phát hiện ra tư chất của cô ta không cao, chí hướng cũng nhỏ, ngoài yêu đương ra thì không quan tâm gì đến quốc gia đại sự, là một người phụ nữ phố chợ tầm thường.
Người như thế sẽ không có thành tựu lớn.
Ông ấy bán tín bán nghi chuyện trùng sinh, nhưng cấp trên lại thà tin là có còn hơn không. Dù không tin hoàn toàn, nhưng cũng có thể giữ lại để làm tài liệu thực tế mà nghiên cứu, nghiêm chứng ở nhiều mặt.
Nhưng mà Lạc Xuân Mai lại rất tự đắc về việc mình trùng sinh, chỉ khi nhắc đến cái tên Lạc Di, vẻ mặt cô ta mới khác thường.
Điều này khiến lòng ông ấy rất hiếu kỳ, rất muốn gặp cô gái tên Lạc Di đó.