Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng

Chương 368

Ông cụ Tiêu đã lớn tuổi, sức khỏe vốn không tốt, hết đau chỗ này lại đến chỗ kia, nhưng ông ấy rất lạc quan: “Bệnh vặt thôi, truyền nước vài ngày là khỏe rồi.”

Lạc Di kiễng chân xem thành phần thuốc nước, là thuốc hạ sốt?: “Sau này có cháu và Tiểu Nhiên chăm sóc ông!”

Lạc Nhiên chen tới, cầm tay ông ấy: “Ông nội Tiêu, sau này ông ở cùng chúng cháu, cha nuôi cháu cũng tới, mọi người ở cùng nhau giống như trước kia, cùng nhau ăn cơm, thật vui biết bao nhiêu.”

Vợ chồng Lạc Quốc Vinh và Lý đại phu vây quanh ông cụ Tiêu, mồm năm miệng mười tranh nhau nói chuyện, trong thời gian ngắn, phòng bệnh náo nhiệt vô cùng.

Ông cụ Tiêu nhìn những khuôn mặt quen thuộc này, trong lòng ấm áp, tuổi càng lớn càng sợ cô đơn, càng thích náo nhiệt.

Có một giọng nói lớn vang lên: “Đây là phòng bệnh, xin hãy giữ yên tĩnh, bệnh nhân cần nghỉ ngơi nhiều.”

Một cô gái trẻ tuổi hơi nhíu mày, nhìn bọn họ v vẻ không đồng tình.

Lạc Di nhìn qua, đây không phải là Hoàng Lộ sao? Sao cô ta lại ở đây?

Ông cụ Tiêu mỉm cười nói: “Đây là người trong nhà, bọn họ đều tới thăm ông!”

“Đây là học trò của ông, Hoàng Lộ, mấy ngày nay đều do con bé ở bệnh viện chiếu cố ông, vô cùng chu đáo, tiểu Di, chắc là tuổi các cháu không kém nhau nhiều lắm đâu.”

Lạc Di nhướng mày, Hoàng Lộ thi đậu đại học nông nghiệp sao?: “Chúng cháu đã gặp nhau rồi, xin chào, bạn học Hoàng Lộ.”

Thái độ của cô rất ôn hòa, đối với việc Hoàng Lộ ở trong bệnh viện chăm sóc ông nội Tiêu, cô rất cảm kích.

Vẻ mặt Hoàng Lộ cũng ngoài ý muốn: “Xin chào, em nhân dịp nghỉ hè đến Bắc Kinh du lịch sao? Chờ giáo sư Tiêu khỏi bệnh, chị dẫn em đi dạo một vòng.”

Lớn hơn vài tuổi, biểu hiện của cô ta rất khéo léo, không có nông nổi, nhưng Lạc Di nghe lại ra có chút ý khác: “Cảm ơn chị, không cần đâu!”

Hoàng Lộ mặc một chiếc váy dài màu trắng, mái tóc được buộc lỏng bằng sợi dây buộc, trông duyên dáng yêu kiều, dịu dàng uyển chuyển.

Cô ta thân thiết cười: “Cũng không phải chúng ta là người ngoài, đừng khách sáo với chị, là một người ở Bắc Kinh, chị muốn làm tròn bổn phận của một người bản địa.”

Câu nói này nghe có vẻ không có gì, nhưng Lạc Di lại nhìn cô ta thật lâu.

Đây có phải thể hiện sự vượt trội không? Vạch ra trọng điểm, là người Bắc Kinh, người bản địa.

Xem ra bản chất vẫn không thay đổi, chậc chậc chậc.

Ông cụ Tiêu lại không nghe ra những lời này, đắc ý cười ha ha: “Con bé tới đây đi học, con bé trúng tuyển vào đại học Kinh Thành.”

Khuôn mặt tươi cười của Hoàng Lộ cứng đờ: “Cái gì? Đại học Kinh Thành?”

Cô ta thi hai năm mới thi đậu đại học nông nghiệp, còn xin ông ngoại nhỏ tìm người cho cô ta học thêm, vốn dĩ có chút đắc ý, dù sao cũng là đứa con cưng được mọi người ngưỡng mộ.

Nhưng so với đại học Kinh Thành, cũng không là gì.

Lạc Di mặc kệ cô ta nghĩ gì, cười dịu dàng nói: “Ông nội Tiêu, cháu không có làm mất mặt ông chứ.”

Nền tảng của cô được ông cụ Tiêu xây dựng, vừa là người thầy, vừa là ông nội, tình cảm rất sâu đậm.

Ông cụ Tiêu nhìn cô trìu mến: “Cháu vẫn luôn là niềm tự hào của ông.”

Giọng nói tràn đầy tự hào.

Lạc Di vui vẻ nở nụ cười: “Ông nội Tiêu, ông mau khỏe lại đi, cháu muốn ông đưa cháu đến trường.”

Hoàng Lộ kinh ngạc vô cùng: “Em lớn như vậy rồi, còn cần người khác đi cùng sao?”

Lạc Di nắm tay ông cụ Tiêu, mặt mày cong cong: “Em muốn chia sẻ niềm vinh quang của mình với người nhà!”

Bình Luận (0)
Comment