Chị ấy chạm vào mái tóc vàng của con gái, mặc dù rất khổ, nhưng trong lòng chị ấy cực kỳ nhẹ nhõm, cuối cùng cũng thoát khỏi cái hoàn cảnh kia.
“Mẹ cũng ăn đi.” - Cô bé nhét chiếc bánh bao vào miệng chị Tiêu, chị Tiêu miễn cưỡng cắn một miếng, hai mẹ con vô cùng vui vẻ.
Ngô Tiểu Thanh thấy vậy, trong lòng thầm thở dài một hơi, leo lên giường trải chăn ga cho con gái.
Lạc Di thấy thế liền tiến lên giúp đỡ, chăn đệm và màn lụa đều là đồ mới, ngoài ra còn treo một cái rèm, kéo lại là một không gian độc lập.
Sau khi đặt xong đồ vệ sinh cá nhân và bình giữ nhiệt, Ngô Tiểu Thanh cầm quần áo thay, không biết để ở đâu, nơi này quá chật chội, lại không có tủ quần áo.
"Nhét dưới gầm giường đi ạ." - Mai Ái Hoa ở giường dưới chủ động nói, cô ấy là người tỉnh Ngô, tóc được buộc bằng khăn tay, đây là kiểu tóc thịnh hành nhất của nữ sinh thời nay, mặc một bộ váy hoa nhí, cô ấy học khoa lịch sử.
"Lạc Di, cậu học chuyên ngành máy tính à, trước đây đã từng tiếp xúc qua rồi sao?"
Lạc Di cười tủm tỉm, lắc đầu: "Chưa từng, chuyên ngành này mới thành lập được hai năm, tớ muốn mở mang kiến thức gì đó mới mẻ."
Mai Ái Hoa đi báo danh cùng đồng hương, tương đối độc lập và có sáng kiến: "Tớ vẫn muốn học chuyên ngành tự chọn thứ hai, cậu thấy máy tính có phù hợp không?"
Cô ấy không dám mạo hiểm đăng ký vào chuyên ngành này, nhưng lại cảm thấy rất có triển vọng.
Trường học cố ý mở một chuyên ngành mới, lĩnh vực này chắc chắn có nhu cầu.
Những người có thể thi đậu Bắc Đại đều là người thông minh, Lạc Di khẽ cười nói: "Phù hợp, tớ thấy máy tính rất hữu dụng."
“Vậy về sau cậu giúp đỡ tớ nhé.”
“Được thôi, chúng ta cùng giúp đỡ nhau nhé.” - Lạc Di biểu đạt ý tốt, bọn họ còn phải ở chung tận bốn năm.
Ngô Tiểu Thanh mời mọi người cùng đi ăn một bữa cơm, nhưng các học sinh đều từ chối, bọn họ hiện vẫn chưa quen nhau, có người còn muốn đi cùng cha mẹ.
Lạc Di không gượng ép, kéo tay mẹ đi ăn.
Cả hai vừa rời đi, đám người liền bàn tán: "Mối quan hệ giữa Lạc Di và mẹ cậu ấy tốt thật đấy, rất có khí chất, vóc dáng lại còn xinh đẹp, không biết có lai lịch thế nào."
"Quan tâm làm gì, tớ đến đây để học cho thật giỏi."
Đều trải qua gian khổ học hành mới thi đậu vào đây, mọi người đều rất trân trọng cơ hội này, còn không phải sao. vừa thu dọn đồ đạc xong, liền bắt đầu cầm lấy sách đọc.
Đám đàn ông đợi đến sốt ruột, Lạc Nhiên nhanh chóng chạy tới: "Mẹ ơi, chị ơi, chúng ta đi đâu ăn cơm vậy?"
"Tới nhà ăn xem thử." - Điều Lạc Quốc Vinh lo nhất là con gái mình ăn ở không tốt: "Tiểu Di, điều kiện sinh hoạt có ổn không? Nếu không ổn, chúng ta nói với nhà trường, để con về nhà ở."
Lạc Di lắc đầu: “Người khác ở được, sao con không được chứ? Sống trong ký túc xá sẽ hòa nhập với cuộc sống tập thể tốt hơn, còn có thể tiết kiệm thời gian đi lại đến trường, gió mưa cũng không cần lo lắng.”
Lời này có lý đến mức Lạc Quốc Vinh không thể nói gì hơn.
Ông cụ Tiêu ở một bên dạy bảo Lạc Di, lên đại học, nhiệm vụ chính là học kiến
thức, nhiệm vụ phụ là kết giao mối quan hệ với mọi người.
Bạn học cùng lớp chính là người có quan hệ với cô, bạn cùng trường cũng là nhân mạch của cô, tốt nghiệp các trường danh tiếng sẽ có những thành tựu tốt đẹp trong tương lai.
Lạc Di gật đầu đáp lại, cô không có ý định cố gắng kết bạn, chỉ cần thực lực của cô đủ mạnh, thì các mối quan hệ sẽ tự tìm đến với cô.