Ngô Tiểu Thanh lại tương đối bình tĩnh, tức giận trừng mắt nhìn ông một cái: “Có thể đặt bàn ở đây là chuyện mà biết bao người thiết tha mơ ước, ông cũng đừng như xe tuột xích làm cho Tiểu Di bị mất mặt.”
Hôm nay hai vợ chồng cố ý ăn mặc đẹp đến tham dự, hai người đều mặc áo khoác màu đen, khăn quàng cổ màu đỏ, vừa trang trọng lại tươi vui, trang phục của Lạc Nhiên cũng giống như vậy.
Nhưng cả người Lạc Quốc Vinh đều thấy không được tự nhiên: “Chỗ này không phải nơi người bình thường như chúng ta có thể đến.”
Lạc Di kéo tay Lạc Quốc Vinh, mỉm cười nói: “Cha à, sau này con gái của cha sẽ càng giỏi giang hơn, sẽ ra vào những nơi còn cao cấp hơn, nói không chừng một ngày nào đó sẽ xuất hiện ở nhà khách chính phủ đấy, bây giờ đã là gì đâu cơ chứ.”
Ông cụ Tiêu được Ngô Tiểu Thanh chuẩn bị cho nên cũng thay đổi cách ăn mặc, vẻ mặt hồng hào: “Có chí khí lắm. Quốc Vinh này, cậu là một người bình thường nhưng lại nuôi được một cô con gái tài giỏi thì sợ gì chứ?”
“Tôi không sợ, tôi chỉ…” Lạc Quốc Vinh rất sĩ diện, đắn đo mãi mới rặn ra hai chữ “hồi hộp”.
Bác sĩ Lý đi sau cùng cười ha ha, ông ấy nắm lấy tay Lạc Nhiên, thoải mái nói: “Quốc Vinh, tôi còn không hồi hộp thì ông hồi hộp cái gì chứ?”
Ông ấy không hề áp lực, ừ thì, ông ấy chỉ là một người khách đi theo ăn chực.
Lạc Quốc Vinh quay đầu trừng mắt lườm bác sĩ Lý một cái: “Ông cũng đâu phải cha ruột đâu, không đến lượt ông hồi hộp.”
Được rồi, hồi hộp cũng cần có tư cách đấy, bác sĩ Lý dở khóc dở cười: “Tôi cũng là thầy của con bé mà.”
Mặc dù không phải là thầy giáo quá giỏi nhưng trên ý nghĩa thì vẫn đúng.
“Người nào không phải chứ?” Ông cụ Tiêu chậm rãi mở miệng, tuy ông ấy không có danh phận thầy trò, nhưng hai chị em Lạc Di về cơ bản đều do ông ấy dạy bảo, mỗi người nhà họ Lạc đều kính trọng ông ấy.
Từ lâu đã coi ông ấy là một thành viên trong gia đình, giống như một người ông nội.
Cho nên, trường hợp quan trọng như vậy, tất cả mọi người đều trở nên nghiêm túc.
Lạc Nhiên kéo lại quần áo của mình, lại vặn ngón tay: “Cha, con cũng rất hồi hộp, câu đầu tiên con nên nói gì đây? Con nên xưng hô với người ta như thế nào?”
“À thì? Làm sao cha biết được?” Ngay bản thân Lạc Quốc Vinh cũng không biết phải xưng hô như thế nào.
Không ngờ lại được ông cụ Tiêu giải vây cho: “Tiểu Nhiên cứ gọi là ông nội Mạc, Quốc Vinh thì gọi là ông Mạc đi.”
“Ôi, oa, oa, con lại có thêm ông nội rồi, tuyệt quá đi.” Lạc Nhiên còn ít tuổi nên không ý thức được tầm quan trọng, chỉ là cảm thấy hơi hồi hộp theo bản năng: “Cha, cha bị cùng tay cùng chân kìa.”
Trông thấy cha hồi hộp, cậu bé không còn căng thẳng nữa, ha.
Lạc Quốc Vinh: “...”
Đoàn người cười đùa, hòa thuận vui vẻ, Lạc Di lại an ủi Lạc Quốc Vinh nên ông ấy cũng không còn quá căng thẳng nữa, ít nhất cũng sẽ không bị cùng tay cùng chân.
Nhân viên phục vụ dẫn đường, dẫn bọn họ đi lên tầng.
Mỗi một gian phòng thuê đều có một cái tên rất hoa mỹ, căn phòng mà ông Mạc đã đặt có tên phòng Thanh Liên, ông ấy thích ‘Ái Liên Thuyết’ của Chu Đôn Di, chỉ có duy nhất hoa sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, hoa sen trong sạch mà không ác.
Phòng Bách Hợp, phòng Ngạo Cúc, phòng Mộc Lan… Ánh mắt của Lạc Di đảo qua tên trên mỗi phòng, đột nhiên cửa phòng Mộc Lan bị mở ra, có mấy người đàn ông bước ra.
Khoan đã, tại sao lại là bọn họ chứ?