Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng

Chương 397

Lưu Nhất Hách giống như bị sấm sét đánh trúng lúc trời quang mây tạnh, lần đầu tiên trong đời rung động, thế mà… anh ta quay đầu bỏ chạy!

Lạc Di buồn cười, làm sao vậy chứ? “Ha, ha, ha!”

Dương Nam Ba đã từng nhìn thấy dáng vẻ bình thường của Lạc Di, tóc buộc đuôi ngựa, không đánh son phấn, ăn mì húp nước, quần áo cũng rất đơn giản…

Nhưng quần áo hôm nay lại đẹp đến lóa mắt.

“Mọi người đều ăn mặc đẹp như vậy, có chuyện quan trọng gì hay sao vậy?”

“Hôm nay tổ chức nghi thức nhận đồ đệ.” Lạc Quốc Vinh nói sơ lược, không dài dòng, bình thường ông quen nói quá lên, thích khoe khoang con gái nhưng biết cân nhắc nặng nhẹ, ông biết chuyện này không nên quá lộ liễu.

Tất nhiên, đó là do vợ ông nói, mặc dù ông không hiểu tại sao nhưng cứ làm theo là được.

Lạc Quốc Vinh không nói cụ thể, Dương Nam Ba cũng không muốn hỏi nhiều, chỉ đành nhìn bọn họ đi vào phòng Thanh Liên.

Trong phòng Thanh Liên, vợ chồng lão Mạc bị các đệ tử tranh nhau chúc rượu ở giữa, ông ấy nhận cả thảy chín học sinh, hôm nay có năm người đến, bốn người khác có chuyện quan trọng không dứt ra được.

Mấy người bạn tốt của ông Mạc cũng đến, để làm nhân chứng.

Lão Cửu là đệ tử nhỏ nhất nhưng cũng đã ngoài ba mươi, một mình gánh vác mấy hạng mục quốc gia.

“Thầy, đệ tử cuối cùng mà thầy muốn nhận thật sự giỏi đến mức đó sao? Lần đầu làm thí nghiệm mà đã thành công luôn ạ?”

Đều là những kẻ điên trong giới nghiên cứu, họ chỉ có hứng thú với những chuyện như thế này.

Ông Mạc đắc ý khoe khoang: “Sao lại chỉ đến mức đó chứ? Mỗi ngày tôi đều bắt con bé thực hiện một thí nghiệm nhỏ, đều hoàn thành hết, mức độ thành công rất cao, Nào, hãy nhìn báo cáo tổng kết của tiểu sư muội của các anh đi.”

Một tháng ba mươi ngày, ba mươi cuộc thí nghiệm nhỏ, mỗi một thí nghiệm cho dù nhỏ cũng sẽ có báo cáo thí nghiệm.

Báo cáo thí nghiệm rất cẩn thận, mỗi một bước cũng rõ ràng, giải thích hoàn mỹ, có thể coi như chuẩn mực.

Mọi người xúm lại một chỗ xem, không kìm được mà khâm phục: “Cái này do một mình cô ấy hoàn thành ư? Không nhờ người khác giúp đỡ sao? Có thật là sinh viên năm nhất không?”

“Tôi không quan tâm, chỉ nhờ Tiểu Thiệu chú ý.” Ông Mạc chỉ đang thử thách Lạc Di, đây đều là thí nghiệm nhập môn cơ bản, giúp cô làm quen với các loại dụng cụ thí nghiệm và quá trình.

“Nói thật thì báo cáo do Tiểu Thiệu viết cũng không đạt đến mức chuẩn mực như thế này, rất hiếm thấy, con bé làm việc rất cẩn thận.” Lúc đó ông Mạc chỉ muốn dội cho Lạc Di một chậu nước lạnh, muốn cho cô đừng quá kiêu ngạo, cũng không mong đợi cô sẽ làm được.

Nhưng không ngờ Lạc Di lại làm được mà còn làm không tệ, tất nhiên, những thí nghiệm này cũng không khó, cũng là mấy thứ cơ bản nhất.

Có trí tuệ, lại am hiểu những sự thay đổi không theo quy tắc.

Ông Phương rất hâm mộ, ông ấy là kì cựu về mặt sinh học: “Lão Mạc, xem ra làn này ông đã đào được bảo vật rồi, tôi cũng muốn nhìn xem đó là cô bé như thế nào.”

Ông Mạc bắt gặp nét mặt đó của ông Phương thì âm thầm tỉnh táo: “Ông đừng hòng đào góc tường.”

Ông Phương cười ha ha: “Người có học thức sao lại nói là đào tường được? Phải là cạnh tranh bằng bản lĩnh.”

Lời nói đầy mùi thảo mai này làm cho mọi người to cả bụng.

“Tôi thấy hối hận khi mời ông đến…” Ông Mạc đang nói thì cửa mở, đoàn người tiến vào trong.

Ông Mạc vui vẻ đứng lên: “Lạc Di đến rồi, đây đều là người nhà của con à? Lần đầu gặp mặt, con hãy giới thiệu từng người đi.”

.

Bình Luận (0)
Comment