Mọi người trong nhà: “…” Chú ba lại bắt đầu tìm đường c.h.ế.t rồi!
Bà cụ Lạc: “…” Mụ phù thủy??
Quyền chủ gia đình của bà cụ bị khiêu khích, lập tức nổi giận: “Mất dạy, ngoại trừ anh thì có ai gọi tôi như vậy nữa? Tôi là mẹ ruột anh đấy.”
“Xem ra trong lòng mẹ không có lương tâm.” Lạc Quốc Vinh khẽ lắc đầu, tỏ ra vẻ rất đáng tiếc: “Tiểu Di nhà con là tiểu thiên tài trăm năm khó gặp, mẹ đừng làm hư con bé.”
Không ai tin ông, còn tiểu thiên tài nữa, rõ ràng là đồ ngốc tầm thường thì có.
Chỉ có Lạc Tiểu Binh ở bên cạnh gật gật đầu, bên miệng dính đầy bánh bột ngô, ăn ngon quá, đồ ăn mà thím ba làm ăn rất ngon, nếu như bữa nào cũng do thím ấy làm thì tốt quá.
Bà cụ Lạc cười mỉa mai: “Ha ha ha, chỉ bằng cái đồ ngốc này ấy à? Chỉ bằng nó hơi tí là đập nồi sao?”
Từ khi chuyện đập nồi xảy ra, bà cụ đã cho Lạc Di vào sổ đen, không phải là cháu gái ruột của mình nữa.
Cháu trai cháu gái của bà cụ nhiều như vậy, thêm một đứa cũng không nhiều mà thiếu một đứa thì cũng lớn thèm.
Bà cụ Lạc càng như vậy thì Lạc Quốc Cường càng tức giận, càng bất bình thay cho con gái mình.
“Đúng vậy, con gái con thông minh biết mấy chứ, chỉ có mắt mù mới không nhìn thấy cái tốt của con bé, đừng rồi, con ở đây tuyên bố, Tiểu Di nhà con chính thức đi học…”
Lời này vừa dứt, sắc mặt cả nhà cũng thay đổi, bầu không khí lập tức nghiêm trọng lại, gió giật giông bão sắp đến.
Chị dâu hai là người đầu tiên nhảy dựng lên: “Cái gì cơ? Chú nói cái gì? Mẹ, mẹ cho nhà chú ba tiền sao? Vậy Tiểu Đào nhà con thì sao? Đều là cháu gái giống nhau, dựa vào cái gì mà chỉ cho Lạc Di đi học?”
Con gái có được đi học hay không bà ta không quan tâm, nhưng mà, nhà chú ba có thì nhà bà ta cũng phải có chứ.
Lạc Tiểu Đào hướng đôi mắt với vẻ khát vọng nhìn lên, cô bé cũng muốn đi học.
“Im miệng.” Vốn dì bà cụ Lạc đã rất tức giận, lúc này còn đổ dầu vào lửa, phẫn nộ ngất trời: “Lạc Quốc Vinh, anh nói chuyện rõ ràng đi.”
Vượt mặt bà cụ trực tiếp đi đến trường học, thế này là muốn tạo phản à.
Lạc Quốc Vinh chẳng những không sợ, ngược lại còn kiêu ngạo ưỡn ngực: “Lạc Di đến trường tiểu học thôn Hồng Tinh đi học.”
“Anh lấy tiền ở đâu ra?” Vừa thốt ra lời này, bà cụ Lạc đã nghĩ đến chắc chắn là đi vay, bà cụ không cho người trong nhà có cơ hội để dành tiền riêng.
“Lập tức nghỉ học cho tôi, lấy tiền về ngay, bây giờ đi ngay lập tức.”
Đi vay tiền, còn không phải bắt bà cụ phải trả sao.
Lạc Quốc Vinh trực tiếp từ chối: “Không, không thể nào.”
Lạc Quốc Cường nhíu mày, bày ra vẻ đội trưởng ta đây: “Quốc Vinh, nghe lời đi, đừng chọc mẹ tức giận.”
Chị dâu cả cũng không cho phép để xảy ra chuyện như vậy, gia tài đều là của con trai và con gái bà ta, người khác đừng hòng mơ tưởng dính lấy một phần.
“Chú ba à, làm người không thể qua ích kỷ, chú không thể chỉ biết cho chính mình được, điều kiện gia đình không tốt, chẳng lẽ chú muốn chúng ta vay nợ sao?”
Lạc Quốc Vinh cũng lười phản ứng lại anh trai và chị dâu.