“Bốp.” Một cái tát giòn giã vang lên.
Lạc Xuân Mai ôm lấy khuôn mặt sưng đỏ, vẻ mặt không dám tin nhìn về phía Lạc Quốc Cường đang phẫn nộ: “Cha, cha đánh con sao?”
Cô ta là ai, là hòn ngọc quý mà người nhà họ Lạc trên lòng bàn tay, người người nâng niu chiều chuộng.
Lần đầu tiên trong đời bị đánh, ấm ức đến nỗi rơi nước mắt.
Cô ta chỉ là đầu tư trước mà thôi, cũng không làm loạn, dựa vào cái gì mà đánh cô ta chứ.
Bà cụ Lạc đau lòng vô cùng, hung hăng đánh con trai cả rồi ôm lấy cháu gái dỗ dành đủ kiểu.
Lạc Quốc Vinh không nhịn được liếc mắt, bây giờ không nhìn nổi nữa, bèn kéo vợ con đi về phòng.
“Đứng lại.” Bà cụ Lạc gọi bọn họ lại, vẻ mặt khó chịu: “Lạc Di có thể đi học, nhưng mà học phí thì tự mình giải quyết, tôi không quan tâm, còn có điều quan trọng nhất, không được phép nói lung tung bên ngoài, càng không cho phép chạy đến trường học ăn nói hàm hồ.”
Bà cụ không thể không giao trước, nếu chuyện này làm lớn thì thanh danh tốt của Lạc Xuân Mai sẽ bị phá hủy.
Đương nhiên, cho dù làm chuyện sai trái thì Lạc Xuân Mai vẫn là cục cưng bảo bối của bà cụ như trước.
Lạc Di nhướng mày: “Học phí của cháu và em trai đều do bà bỏ ra, trừ phi hôm nay được ở riêng luôn. Lý do ở riêng đã có rồi, không muốn bị một số người liên lụy, làm mất đi trong sạch và thanh danh tốt.”
Đây là uy h.i.ế.p trắng trợn, bà cụ Lạc chỉ cảm thấy hoảng hốt, ở riêng là tuyệt đối không thể nào: “Mày nói chuyện tào lao gì thế?”
Bà cụ Lạc có thể nắm chặt mười mấy miệng ăn trong nhà, bản thân bà cụ là người có thủ đoạn, nhưng mà khi đối mặt với đứa cháu gái này thì cảm giác rất mệt tâm, giống như là con nhím mọc đầy gai, không có chỗ để xuống tay.
Lạc Di không có tình cảm với bà cụ, đương nhiên sẽ không lễ độ với bà ta:
“À, đúng rồi, đều là cháu trai cháu gái, một bát nước cũng phải uống đều, bọn cháu đều đi học hết, không nên để lại một mình chị Tiểu Đào, cùng nhau đi đi.”
Vừa rồi cô nhìn thấy ánh mắt khát vọng của Lạc Tiểu Đào, trong lòng cảm giác rất khó chịu.
Cô có cha mẹ làm chỗ dựa, không hề kiêng kỵ mà khiêu chiến quyền uy ở trong nhà, nhưng mà Lạc Tiểu Đào thì không có cái gì cả.
Đều là con gái, có chút tình cảm cũng giống nhau, cô khó tránh khỏi mềm lòng, hy vọng có thể giúp một tay.
Đôi mắt Lạc Tiểu Đào sáng lên, khuôn mặt nhỏ trở nên kích động, nín thở nhìn về phía bà nội.
Bà cụ Lạc trực tiếp từ chối: “Tôi không có tiền.”
Lạc Tiểu Đào như bị đánh, đầu rũ xuống, cố nén nước mắt.
Con ngươi của Lạc Di lóe lên: “Bà nội, bà không cần giấu cháu, cháu biết bà thường xuyên cho chị họ Xuân Mai tiền tiêu vặt, nhưng bà không biết là chị ta lại trở tay đưa mười tệ đó cho trai rồi…”
Cô tiện tay hố luôn Lạc Xuân Mai, không thèm chớp mắt một cái.
Đây chính là kết cục của chuyện dẫn đầu xé bỏ hứa hẹn, không tuân thủ lời hứa.
Lạc Xuân Mai sợ ngây người, đời này cô ta chưa từng gặp người mặt dày vô liêm sỉ như vậy: “Cô nói bậy, rõ ràng là tôi cho cô.”
Lạc Di nhìn về phía những người khác: “Mọi người tin không?”
“Không tin.” Không ai tin tưởng.