“Trên tay tớ không có tiền, trước tiên mượn các cậu một chút, sau này nhất định tớ sẽ trả lại, tớ dùng danh dự của mình đảm bảo.”
“Cậu nói ngốc nghếch gì vậy, đương nhiên là tớ tin tưởng cậu mà.” Liễu Diệp chi tiền bỏ công sức, chạy tới chạy lui, nghiễm nhiên đã coi mình thành người nhà của Từ Mông rồi.
Lạc Quốc Vinh nhìn thấy cô ấy vì tên đàn ông tồi tệ này mà lao tâm lao lực như thế thì trợn trắng mắt, nói với Lạc Di:
“Cái cô Liễu Diệp này ngốc quá, ánh mắt chọn đàn ông quá kém, Tiểu Di, con nhớ đấy, loại đàn ông bắt cá nhiều tay, tồi tệ như Từ Mông này tránh được bao xa thì tránh, nếu dám đến gần thì cứ đánh luôn, cha làm chỗ dựa cho con.”
“Vâng ạ.” Lạc Di cực kỳ ngoan ngoãn, dù gia thế và tướng mạo có xuất chúng đi nữa nhưng nhân phẩm không đạt tiêu chuẩn thì có gì tác dụng gì chứ.
Liễu Diệp thật sự là nghĩ quẩn, đã biết rõ anh ta là hạng người gì rồi mà vẫn cố chấp treo cổ trên một cái thân cây.
Đây chính là sức mạnh của cốt truyện gốc sao?
Thực ra thì Liễu Diệp cũng là cặp đôi với Từ Mông, là nhân vật nữ chính gốc, nhưng mà sau khi Lạc Xuân Mai sống lại thì nghịch thiên cải mệnh, thay đổi tất cả.
Bất kể là ở thế giới nào thì Liễu Diệp đều là một nhân vật bi kịch, ở kiếp trước Từ Mông bỏ rơi vợ con về thành phố.
Đời mà Lạc Xuân Mai trùng sinh thì cô ấy bị tính kể gả cho một tên lưu manh, bị bạo lực gia đình, sau đó buồn bã sầu não mà chết.
Lúc này, Từ Mông cầm c.h.ặ.t t.a.y Liễu Diệp, đôi mặt tràn ngập tình cảm sâu sắc: “Chờ tớ ra.”
Hai người cầm tay nhìn nhau, giống như là một đôi đang trong tình yêu cuồng nhiệt, y tá bên cạnh cảm thấy cảm động nói:
“Tốt quá, cho dù phẫu thuật xảy ra vấn đề gì thì cũng có người bầu bạn sống chết, tôi nhớ có một câu thơ rất cảm động, ‘hỏi thế gian tình ái là chi, mà khiến đôi lứa thề nguyền sống chết’.”
Từ Mông: “…” Muốn đánh người!
Liễu Diệp: “…” Chân hơi run!
“A ha ha.” Lạc Di phì cười, hai câu thơ này của cô ý tá đúng là tuyệt cú mèo, cô giả vờ cảm động xoa xoa khóe mắt: “Cảm động quá, cảm động đến nỗi em chảy nước mắt luôn rồi, thanh niên trí thức Từ, anh yên tâm đi đi.”
Tất cả mọi người: “…”
Từ Mông bị đẩy vào phòng phẫu thuật, thầy thuốc Lý mang theo cái bao tải đi ra ngoài: “Đi thôi, chúng ta đi dạo xung quanh một chút.”
Ông ấy dẫn theo ba cha con nhà họ Lạc đi dạo xung quanh bệnh viện một vòng, cuối cùng thì chuyển đến một căn phòng trực ban cuối cùng, có một người đeo kính, khoác áo blu trắng nhìn thấy mà ngây người.
“Sư huynh, muộn như vậy rồi sao lại đến đây, anh có chỗ nào không khỏe sao?”
Thầy thuốc Lý ném bao tải xuống đấy, tháo một sợi dây ra: “Tôi đưa bệnh nhân đến, thuận tiện đưa hàng mới đến luôn, cậu xem đấy mà làm.”
Bác sĩ Tống ngồi xổm người xuống kiểm tra hàng, kiểm rất cẩn thận, nhìn hết bên trong bên ngoài một lần rồi mới hài lòng gật đầu: “Không tồi, một tệ.”
“Được.” Thầy thuốc Lý và bác sĩ Tống là sư huynh đệ, cùng học một trường, nhưng mà hoàn cảnh không giống, bác sĩ Tống tiếp tục học sâu hơn, thầy thuốc Lý vì gia đình mà đành từ bỏ.
“Để tôi giới thiệu một chút, đây là chủ nhiệm Tống, đây là Lạc Quốc Vinh và con ông ấy, thảo dược lần trước là do bọn họ hái đấy.”