Vương Hải Yến dám động vào một ngón tay của học sinh thì lập tức chạy đến công xã tố cáo. Công xã không quản thì chạy lên huyện.
Không sợ chiêu thức cũ, dùng được là được.
Vương Hải Yến hoành hành ngang ngược ở trường tiểu học Hồng Tinh, nhưng mà ra khỏi thôn thì không là cái gì cả.
Giáo viên là người vất vả bồi dưỡng những mầm non của đất nước, bà ta thì hay rồi, trở thành bà già tàn phá mầm non, đây là tàn dư của chế độ phong kiến, hay là bất mãn với xã hội mới đây?
Miệng Lạc Di sắc bén như dao, chỉ mấy câu đã nói cho Vương Hải Yến sắc mặt trắng bệch, cuối cùng vẫn là do hiệu trưởng Ngô ra mặt hòa hoãn.
Từ đó, Vương Hải Yến không còn dám phạt học sinh nữa, bà ta sợ lại bị gán lên cái tội phá hoại mầm non.
Trong nội tâm bà ta không phục, nhưng mà cũng chỉ có thể đấu miệng ở ngoài với Lạc Di mà thôi.
“Lạc Di, đọc câu chuyện ‘Chị em anh hùng thảo nguyên’ lên, không được sai một chữ nào, nếu như sai thì chép phạt một trăm lần.”
Dưới lớp học nhao nhao lên, nhóm học sinh tiểu học đều sợ ngây người, bài văn này chưa từng được học mà, hơn nữa, cả bài văn dài như vậy, còn không thể sai một chữ?
Lại tác oai tác quái rồi, bà giáo này có thể chín chắn chút được không?
Lạc Di mỉm cười, bà ta cũng chỉ có thể làm khó học sinh như thế thôi.
Cô thản nhiên đứng dậy, thần sắc lạnh nhạt đọc thuộc lòng cả bài văn.
Cả lớp yên tĩnh đến mức nghe thấy tiếng kim rơi, các bạn học đều âm thầm lo lắng cho Lạc Di.
Còn Vương Hải Yến thì không nhìn vào sách giáo khoa không hề chớp mắt, trong lòng mỉa mai, đấu với giáo viên sao, nghĩ gì vậy? Giáo viên vốn có lực áp chế tự nhiên với học sinh.
Đánh thì không thể đánh, nhưng mà phạt chép sách thì quá bình thường.
Bài văn này là ở mấy trang cuối cùng, là ngẫu nhiên chọn, vẫn chưa dạy, Lạc Di không có khả năng chuẩn bị bài trước.
Bà ta vì cách thông minh mình nghĩ ra mà âm thầm cảm thấy đắc ý, chỉ chờ Lạc Di đọc sai một chữ thì sẽ chế nhạo một trận.
Nhưng mà Lạc Di đã làm bà ta thất vọng rồi, Lạc Di đọc thuộc lòng bài văn đó rất lưu loát, rõ ràng dõng dạc, không sai dù chỉ một chữ, có thể nói là hoàn hảo.
Khí một chữ cuối cùng thốt ra từ miệng Lạc Di, sắc mặt Vương Hải Yến xanh xám, thế mà không hề bị làm khó chút nào.
Lạc Di cười tủm tỉm nhìn bà ta chằm chằm: “Cô giáo, em có đọc sai không?”
Rõ ràng là cố ý, Vương Hải Yến nóng mặt, rít hai chữ qua kẽ răng: “Không sai.”
Bà ta hận đến nghiến răng, lại không nghĩ xem bản thân là một giáo viên mà lại đi chủ động khiêu khích, không nói đến đạo đức giáo viên, còn trông cậy người khác tôn trọng mình sao?
“Cô đã học thuộc lòng cả quyển sách từ lâu, buổi tối không có thời gian ngủ đúng không, còn giả bộ là không phí sức, tuổi còn nhỏ mà thật là có đủ tâm cơ đấy.”
Cho dù thua thì bà ta cũng không chịu đường đường chính chính thừa nhận, không quên chụp mũ lung tung cho Lạc Di.
Lạc Di là một người tôn sư trọng đạo, nhưng mà đối với cô giáo Vương này thì thật sự là tôn trọng không nổi.
“Cô giáo, cô có biết cái gì gọi là vừa nhìn một cái là không quên được không? Nhìn một lần là nhớ kỹ, rất đơn giản thôi, à, cô không hiểu, bởi vì chính cô không có bản lĩnh này, cũng chưa từng gặp.”