Là do bác sĩ bảo Từ Mông về nhà tĩnh dưỡng, anh ta muốn đội cử người lái máy kéo tới đón, nhưng đội trưởng đã từ chối, nói là công việc đồng áng đang cần máy.
Đây rõ ràng là cố ý làm khó anh ta mà, Từ Mông đã nghĩ thế.
Nghĩ tới cái tay Lạc Quốc Cường nham hiểm kia, Từ Mông lại âm thầm căm hận.
“Cháu không muốn làm trễ nải việc đồng áng của thôn, chúng cháu mang theo một bầu nhiệt huyết rời thành phố xuống kiến thiết nông thôn, không sợ đổ m.á.u không ngại hi sinh…”
Từ Mông bắt đầu lải nhải đủ thứ ngôn từ chính nghĩa sáo rỗng, hạ quyết tâm bám chặt lấy nhà họ Lạc này, nhưng Lạc Quốc Vinh nào phải người ngu:
“Hi sinh? Chân cậu lại gãy rồi hả? Liệu lần này có què luôn không nhỉ? Thảm thế, thật đúng là thảm kịch nhân gian, hệt như sao chổi vậy, tà ám quá, phải né xa một chút, tránh cho bị lây vận rủi thì toi.”
Ông vội vàng quặp con gái lên, bỏ chạy, đầu không thèm ngoảnh lại một lần, tốc độ nhanh như chớp.
Lạc Quốc Vinh chạy trốn quá nhanh, Từ Mông chỉ có thể tức tối giương mắt nhìn theo, người nhà họ Lạc không một kẻ tử tế.
Càng lúc càng thấy chân đau hơn nữa, Từ Mông trắng bệch mặt, vội vàng hô: “Mau chở tôi đi viện với, tôi nhất định sẽ hậu tạ, Liễu Diệp, em cũng bị thương rồi, cùng đi bệnh viện đi, như thế anh có thể yên tâm một chút.”
Lúc này lại đã kịp vào vai người đàn ông dịu dàng tử tế, nhanh thật.
Liễu Diệp giòn giã ‘vâng’ một tiếng, rồi thong thả đi theo phía sau xe ba bánh, đầu hơi rũ xuống, khóe miệng cong lên, đáy mắt thoáng lướt một tia lạnh lẽo.
Thôn Lạc Gia, khói bếp đã chờn vờn bốn phía, dưới gốc cây cổ thụ đầu thôn, thôn dân túm năm tụm ba trò chuyện.
Lạc Quốc Vinh về đến đầu thôn, liếc thấy đám đông, lòng nảy lên một kế: “Tiểu Di, con lấy giấy khen ra đi.”
Lạc Di ngoan ngoãn lấy giấy khen trong túi sách ra, Lạc Quốc Vinh hớn hở cầm xem một lượt nữa rồi hí hửng vào thôn.
“Mọi người đều tụ tập ở đây à, đoán coi đây là cái gì?”
Ông nhấc cao giấy khen, như thể chỉ muốn cho cả thôn đều thấy, giọng oang oang tự hào.
Đại bộ phận thôn dân đều không biết chữ, nhưng giấy khen thì đều từng nhìn thấy: “Giấy khen hả? Của ai đấy?”
Lạc Quốc Vinh đắc ý cười to: “Báo cho mọi người một tin vui, Tiểu Di nhà chúng tôi đã lấy được giải nhất cuộc thi của công xã, giải nhất đấy, trong số mười mấy học sinh, con tôi giải nhất đấy.”
Ông còn cố ý nhấn mạnh: “À đúng rồi, trong đó toàn là các học sinh lớn hơn, đều là đại biểu học tập của các trường tới tham gia thi.”
Trời đất, tin động trời, tất cả mọi người ở đó đều há hốc miệng: “Sao có thể như thế được? Lạc Quốc Vinh, ông đừng có khoác lác, ông nói Xuân Mai thì may ra tôi còn tin, chứ Lạc Di á? Sao có thể? Nếu tôi nhớ không lầm thì con bé mới đi học chưa được bao lâu mà.”
“Quốc Vinh, làm người phải thành thật biết không, đừng có bày mấy trò vớ vẩn vô bổ, bốc phét cũng phải có căn cứ một chút.”
Lạc Quốc Vinh không giận mà còn ngoắc tay ra hiệu cho một người trẻ tuổi lại gần: “Tiểu Lục, qua đây xem, xem là giấy khen của ai?”
Tiểu Lục coi như ngang hàng với ông, chỉ nhỏ hơn ông vài tuổi, cũng từng học vài năm tiểu học xóa mù chữ: “Lạc Di của trường tiểu học Hồng Tinh vinh dự giành được giải nhất cuộc thi tính nhẩm của công xã Đông Phong…”