Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng

Chương 92

Một cánh tay rắn chắc từ sau lưng vòng lại, nhẹ nhàng ôm lấy bà: “Ngủ đi, đừng nghĩ nhiều, cũng đừng lo lắng quá.”

Vòng tay người đó quen thuộc mà ấm áp, khiến Ngô Tiểu Thanh không tự chủ được liền rụt người về sau, áp lại gần hơn.

May mà còn có anh ấy.

Mấy năm nay may mắn có anh ấy làm bạn bên mình.

“Em không lo chuyện khác, chỉ lo cho hai đứa nhỏ, bọn nhỏ không hiểu tình đời hiểm ác, cũng không biết lòng người đáng sợ, em sợ các con bị tổn thương.”

Những đứa trẻ ngây thơ luôn là đối tượng dễ bị thương tổn nhất.

Lạc Quốc Vinh lặng lẽ thở dài, đó cũng là điều khiến ông lo lắng nhất, người lớn thế nào cũng được, nhưng bọn nhỏ, ông hi vọng chúng được an lành cả đời.

“Nhưng không thể vì lo lắng bị tổn thương mà chui rúc trong nhà cả đời.”

Ngô Tiểu Thanh cười khổ một tiếng: “Thật muốn đi thật xa khỏi chốn này.”

Bà đã bị vây khốn tại mảnh đất chật hẹp này, nhưng hai con bà còn nhỏ, bà hi vọng chúng có thể có được tiền đồ thênh thang.

Lạc Quốc Vinh vuốt tóc vợ, cất giọng trấn an: “Tiểu Di thông minh lắm, hôm nay hành xử cũng đặc biệt đúng đắn, anh rất tự hào vì con.”

“Con bé giống em.” Ngô Tiểu Thanh nhìn con gái sẽ luôn nhớ tới mình hồi nhỏ, điều kiện sống quá kém, bà sẽ vô thức muốn tốt với con hơn một chút, lại thêm chút nữa.

Nếu không đủ vật chất, vậy thì lấy tình yêu thương bù đắp vào.

“Phải phải, ai cũng công nhận.” Lạc Quốc Vinh nhỏ giọng đắc ý, “Mọi người đều hâm mộ anh muốn chết, anh lấy được người vợ xinh đẹp thông minh, lại có một cô con gái tài giỏi thông tuệ sớm, một đứa con trai đáng yêu, ông trời thật sự quá tốt với anh.”

“Chỉ biết dỗ ngọt.” Ngô Tiểu Thanh mắng nhỏ, nhưng trong giọng nói dường như mang theo ý cười.

“Chỉ dỗ mình em thôi.”

Thực ra lúc này Lạc Di còn chưa ngủ, cô nghe thấy hết, nhưng vẫn nằm yên, khóe miệng cong lên.

Bất kể bần cùng hay tật bệnh đều bên nhau không rời, nắm tay cùng bước, đây là một loại hạnh phúc khó lòng tìm được.

Từ sau khi Lạc Di thắng giải, cô càng nhận được nhiều sự quan tâm của bạn bè ở trường. Các bạn cùng lớp coi Lạc Di như quốc bảo, học sinh lớp khác thì thỉnh thoảng sẽ ghé qua nhìn mấy lần.

Lạc Di vẫn đối xử bình đẳng với tất cả, không quá nhiệt tình, nhưng cũng không phải lạnh nhạt, thú vị một điều là càng như thế, mọi người càng thấy Lạc Di thuộc kiểu người vinh nhục không sợ, kiên định đáng tin.

Sau giờ học, lớp trưởng từ ngoài cửa đi vào, nói: “Lạc Di, hiệu trưởng gọi cậu tới phòng làm việc một chuyến.”

Lạc Di gật đầu cảm ơn cậu ta rồi mới đi khỏi lớp.

“Thưa hiệu trưởng, thầy tìm em ạ?”

Hiệu trưởng ngẩng đầu khỏi đống bài thi: “Lần này em đã làm rạng danh trường, tuy trường ta nghèo nhưng cũng không thể không khen ngợi, đây là phần thưởng của em.”

Đó là một quyển sách bài tập mới tinh.

Lạc Di không hề khách khí, đồ miễn phí mà, càng nhiều càng tốt: “Cảm ơn hiệu trưởng ạ.”

Hiệu trưởng hài lòng gật đầu, nhỏ tuổi đã được giải thưởng mà không kiêu không vênh váo, rất tốt.

“Cuộc thi ở huyện sắp tới có tự tin không? Không cần ép mình được giải nhất, có giấy khen là đủ.”

Từ sau khi Lạc Di được giải thì tiểu học Hồng Tinh của bọn họ cũng coi như nổi danh trong giới học đường rồi.

Giờ đây, trong miệng những người khác, họ không còn là ‘cái trường học xa xôi nghèo nàn kia’ nữa mà là trường tiểu học vô địch tính nhẩm, có thể nói là một trận chiến thành danh.

Bình Luận (0)
Comment