Thập Niên 80: Cô Vợ Là Hồ Ly Tinh

Chương 48


Tần Chí Quân đen mặt, nhưng anh cũng không thể đuổi đám người mặt dày này đi, cứ thế phải đến thời gian ăn cơm trưa, từng người mới rời đi, Nhạc Kha đến mượn kim chỉ cũng không nhớ phải mang theo, thấy Tần Chí Quân nghiến răng nhìn những thứ được mượn ở trên bàn, Cố Uyển vui vẻ cười không ngừng.

Tần Chí Quân sợ Cố Uyển nhất thời không quen đến nhà ăn ăn cơm, nên bảo cô đóng cửa chờ ở trong ký túc xá, anh sẽ mang cơm về.
Chờ anh bưng hai phần thức ăn rời khỏi nhà ăn, các chiến sĩ lúc sáng nghe được tin tức trong tiểu đoàn nhưng vẫn chưa thấy ai xác nhận tin đó là sự thật, Tần Chí Quân vừa rời đi, nhà ăn liền sôi trào lên.
Nghe thấy những chiến sĩ từng gặp mặt vợ của Phó Tiểu đoàn trưởng Tần, một nhóm người tiến tới hỏi thăm.

Trước kia nghe nói Tần Chí Quân bị thương, trở về được người nhà tìm cho đối tượng, rất nhiều người suy đoán sợ là sẽ không tìm được người có điều kiện quá tốt nhưng vào lúc này lại nghe nói người ta còn đẹp hơn cả Tống Tử San của đoàn văn công, một đám người vô cùng tò mò.

Mấy Trung đội trưởng ngồi cùng một bàn, lặng lẽ thương lượng buổi tối sẽ tiếp tục trêu chọc Tần Chí Quân như thế nào, trở về đến nhà anh mượn cái gì đó lần nữa, ba Đại đội trưởng có tuổi tác lớn hơn, nghe xong ha ha mỉm cười nhắc nhở: “Trêu cậu ấy giận coi chừng Phó Tiểu đoàn trưởng cho đại đội của các người thêm buổi huấn luyện trong mười ngày, đến lúc đó đừng liên lụy đến đại đội ba của chúng tôi là được”.
Một đám ngốc cái gì cũng không hiểu, người đàn ông vừa mới kết hôn mà cũng dám gây chuyện, không biết là tinh thần can đảm hay là ngu ngốc.
Một đám người nghe được thêm buổi huấn luyện thì kêu rên, Tần Chí Quân luyện binh rất là ma quỷ, bị anh thêm buổi huấn luyện...
Trong nháy mắt, suy nghĩ muốn âm thầm trêu chọc dày vò thủ lĩnh vừa mới nảy ra đã bị bóp chết ở trong bụng.

Trong ký túc xá, Tần Chí Quân đều đẩy thịt trong chén mình vào chén của Cố Uyển, bản thân chỉ ăn khoai tây cải trắng thì liền ăn đến hăng hái.
Cố Uyển thấy có thịt, đã cảm thấy yên tâm hơn về đồ ăn của quân đội, nhưng mùi vị khi ăn vào lại khiến cô cảm thấy chua xót trong lòng, thật sự chỉ là nấu chín rồi thêm muối mà thôi.

Tần đại ca mỗi ngày đều ăn thức ăn như vậy sao...
Cô nhìn cải trắng ở trong chén nấu quá chín, suy nghĩ có thể nhanh chóng tùy quân là tốt nhất, ít nhất mỗi ngày có thể khiến anh ăn ngon hơn.
Khi Chu Dương trở về tòa nhà của gia đình gặp được Chu Học Binh thì mới biết Cố Uyển tới quân đội, anh ấy về nhà nói với Phương Tử Quân để cô ấy chuẩn bị, lát nữa anh sẽ đi kêu hai vợ chồng Tần Chí Quân tới ăn cơm vào buổi tối.
Hôm nay đúng lúc Phương Tử Quân được nghỉ phép, suy nghĩ trong tủ lạnh đều có thịt có cá, làm bữa cơm đãi khách cũng không thành vấn đề.

Lúc ăn cơm, cô ấy nghĩ một lúc rồi nói với Chu Dương: “Mấy ngày trước em đến gặp Tiểu Uyển một lần, thấy em ấy giống như là đang nhận làm công việc thủ công từ văn phòng đường phố."

Chu Dương nhướng mày, trông em ấy yếu ớt như vậy, lại vẫn có thể chịu được cực khổ.

Anh ấy cười cười, nói: “Em ấy nếu có thể cùng Chí Quân cố gắng kinh doanh, cuộc sống sau này sẽ tốt hơn, khá đấy."
Phương Tử Quân nói: “Ngày đó em thấy chữ viết tay của em ấy rất đẹp, có lẽ là khá có văn hóa, em suy nghĩ có nên nhờ vào quan hệ của chúng ta tìm cho em ấy một công việc tốt hơn ở trong thành phố hay không, nếu kiếm tiền bằng nghề thủ công thì quá vất vả.”
Nghe vậy, Chu Dương gật đầu, nói: “Cứ như vậy đi, chuyện này em tìm cơ hội trao đổi với vợ của Chí Quân, xem thử ý của em ấy thế nào.”
Phương Tử Quân mỉm cười gật đầu, với mạng lưới giao tiếp của nhà họ Chu ở thành phố B, sắp xếp cho Cố Uyển một công việc tốt cũng không phải là chuyện gì khó, hai vợ chồng coi như chuyện này đã thương lượng ổn thỏa.
Chu Dương cơm nước xong liền tìm đến ký túc xá của Tần Chí Quân, vừa lúc Tần Chí Quân cũng mới cầm chén đũa đi rửa.
Cố Uyển hào phóng lên tiếng chào hỏi với Chu Dương, nghe Chu Dương nói mời vợ chồng bọn họ buổi tối đến nhà ăn cơm, cô kinh ngạc hỏi: “Hôm nay chị dâu ở nhà sao?”
“Ở nhà, hôm nay cô ấy được nghỉ phép, nếu buổi chiều em không có thu xếp gì thì có thể bảo Chí Quân dẫn em đến nhà anh tìm Tử Quân chơi.”
Cố Uyển vui mừng đồng ý.

Chu Dương còn có việc ở tiểu đoàn, nói chuyện xong thì rời đi.
Tần Chí Quân quấn lấy Cố Uyển nghỉ ngơi một lúc rồi ngủ trưa, sao Cố Uyển có thể chịu được, người đàn ông này bây giờ không cẩn thận là có thể biến thành chó sói.
“Anh dẫn em đi vòng vòng những ngọn núi xung quanh doanh trại nhé.”
Buổi sáng thấy trong núi có gà rừng, phải đến nhà Phương Tử Quân làm khách, cô suy nghĩ tay không đến nhà cũng sẽ không tốt.
Tần Chí Quân nghe cô muốn lên núi, đã nhanh chóng hiểu ra, dẫn cô đi ra ngoài.
Nơi đóng quân được đặt ở lưng chừng núi đi ra ngoài đều là núi, Cố Uyển vào rừng thì nhất định sẽ tìm được chỗ vui chơi, nhanh nhẹn đập cây gậy trong tay xuống, chỉ hơn một tiếng Tần Chí Quân đã xách ra năm sáu con gà rừng.
Không còn cách nào, ở chỗ anh không có sọt đựng.
Cố Uyển hiện tại muốn bắt con gì đó đều rất thuận tay, đập được con mồi cũng không còn đẫm máu.

Sinh thái trong núi lớn này rất tốt, khi bọn họ huấn luyện tự do mà mang theo ít lương khô, đều sẽ nghĩ biện pháp bắt thú hoang, nhưng chính là trong ngày thường các chiến sĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh cũng không ai có thể ung dung thoải mái như vậy.
Anh thật sự rất tò mò cô nhóc này có thiên phú từ đâu, người như cô thật ra nếu vào quân đội được đào tạo đầy đủ thì sẽ là một hạt giống tốt, nhưng sao anh có thể đồng ý.


Tâm trạng của Cố Uyển vô cùng tốt, cô nhặt một con gà lên ước lượng cân nặng, tính ra sẽ được hơn ba đồng.

Hai tiếng nhìn Tần Chí Quân xách tám con gà ở trong tay, điều này có thể trị giá hơn ba mươi đồng.
Nhưng những thứ này cô không định mang về bán, bàn bạc với Tần Chí Quân: “Chúng ta xách hai con tới nhà chị dâu, còn sáu con anh xem có muốn đưa đến tiểu đội nhà bếp để nấu thêm thức ăn cho các đồng đội của anh không?"
Bản thân Cố Uyển là người rất tiết kiệm, nhưng khi có thể cho Tần Chí Quân làm việc nghĩa thì cô rất hào phóng, dĩ nhiên, yếu tố lớn nhất cũng là các thứ này có thể dễ dàng kiếm được, ngày mai lúc rời đi cô định đi một vòng ở trong núi, đến lúc đó mang về thành phố đưa đến chợ sáng để bán.
Cô đã thấy một khoản tiền lớn đang vẫy tay với mình, suy nghĩ trong lòng về tính khả thi của việc sau này cách một hai ngày sẽ ngồi xe tới đây săn bắn mang về, dẫu sao việc này kiếm tiền nhanh hơn cô làm thủ công rất nhiều.
Ngọn núi này thật sự rất lớn, cô kiếm một số tiền lẻ thì hoàn toàn không cần lo lắng sẽ không có con mồi.

Chỉ sợ Tần Chí Quân sẽ không đồng ý, trước kia khi ở trong thôn, núi xanh nước trong anh cũng không chịu để cô đi vào, nên Cố Uyển không định nói chuyện này với anh.
Vẫn là hai chiến sĩ đứng gác kia, thấy Phó Tiểu đoàn trưởng Tần dẫn vợ của anh đi loanh quanh trên núi một vòng, khi xách bảy tám con gà rừng trở về thì bọn họ đều trợn tròn mắt, Phó Tiểu đoàn trưởng Tần của bọn họ còn có bản lĩnh này.
Tần Chí Quân không phải là không biết cô nhóc này rất tiết kiệm, nghe cô nói muốn tặng tất cả những thứ này ra ngoài, sao anh có thể không biết cô đây là giúp anh làm việc nghĩa, trong lòng không cảm động là giả.
“Chờ trước khi em đi anh sẽ lại cùng em vào trong núi một chuyến, đến lúc đó để em mang về ăn.” Nghĩ tới điều gì đó, anh lại dặn dò: “Một mình em không được phép đi vào trong núi.”
Cố Uyển ngoan ngoãn gật đầu, nhưng trong lòng lại kiên quyết giấu Tần Chí Quân ý nghĩ săn đồ về bán.
Khi Tần Chí Quân dẫn Cố Uyển đến nhà bếp của tiểu đoàn, các chiến sĩ của nhà bếp đang nhặt rau, rửa rau.
Thấy Cố Uyển đi vào thì rối rít kêu xin chào chị dâu.
Mọi người đều nghe được cuộc thảo luận vào buổi trưa, hóa ra thật sự xinh đẹp như vậy.
Tần Chí Quân đặt sáu con gà rừng kia lên trên bàn bếp, nói: “Của vợ tôi săn được, buổi tối làm thêm món ăn cho mọi người, không nhiều, chỉ nếm thử thôi nhé.”
“Săn được?”
“Chị dâu săn sao?”
Nhân viên nhà ăn tràn đầy khâm phục, thật là không dám tin.


Có người tò mò hỏi cô có bí quyết gì không.

Cố Uyển thì có bí quyết gì, một lúc lâu mới nói một câu: “Sinh ra ở nông thôn, nên chỉ biết một chút cái này.”
Mấy nhân viên nhà bếp:...
Chúng tôi cũng là người nông thôn, nhưng sao chúng tôi lại không biết kỹ năng này.
Tần Chí Quân và Cố Uyển rời đi, xách trên tay hai con gà rừng đã được các chiến sĩ tiểu đội nhà bếp làm sạch giúp.

truyen bjyx
Một nhóm người của tiểu đội nhà bếp tiễn đến cửa nhà ăn mới dừng lại, khi đến giờ ăn tối, nhân viên nhà bếp bưng một nồi gà kho lên, lớn tiếng nói: “Đây là của chị dâu nhỏ nhà Phó Tiểu đoàn trưởng Tần đi săn được tặng cho tất cả mọi người thêm một món ăn."
Một đám người lại bùng nổ, những người chưa nhìn thấy Cố Uyển sẽ không tin đồng đội lan truyền vợ của Phó Tiểu đoàn trưởng Tần rất xinh đẹp nên tự tưởng tượng ra hình tượng người phụ nữ nông thôn vô cùng mạnh mẽ.
Lời này truyền đến đoàn văn công, Tống Tử San cong môi, vừa nghe nói chỉ là một người phụ nữ trong thôn sơn dã, Tần Chí Quân không chọn cô ta là do tầm nhìn của anh không tốt.
Trái tim cô ta nôn nao một ngày cuối cùng cũng đã dễ chịu hơn.
Cố Uyển không biết những chuyện này, dĩ nhiên, cô biết cũng không quan tâm.
Tần Chí Quân dẫn cô đến tòa nhà của gia đình, là một nhà lầu ba tầng, nhà của Chu Dương ở tầng hai.

Khi hai người lên cầu thang anh nói với Cố Uyển: “Nơi đóng quân của bọn anh mới xây trong mấy năm nay, nên tòa nhà của gia đình này cũng mới xây được một năm, trước mắt đã ở đủ, phía sau còn có một ngôi nhà đang xây, anh đã nộp đơn báo cáo xin tùy quân, cấp trên phê duyệt, chờ xây xong thì em có thể tới tùy quân."
Khi đến nhà của Chu Dương, Phương Tử Quân đang ở trong phòng bếp chuẩn bị thức ăn, thấy hai người đi vào, trên tay còn xách theo hai con gà, cô ấy mỉm cười nói: “Lần đầu đến nhà chị ăn cơm, sao còn mang theo khẩu phần ăn thế.”
Bây giờ Cố Uyển và Phương Tử Quân cũng không xa lạ, cô cười nói: “Không phải đi mua, không tốn tiền, lúc nãy đi săn một vòng ở trên núi, đây được coi như là sở trường của em, cho chị dâu nấu thêm món."
Hai người phụ nữ trò chuyện, một người đàn ông như Tần Chí Quân liền không tiện ở lại, anh nói với Cố Uyển đến doanh trại, lát nữa sẽ tới cùng Chu Dương.
Nhà của Phương Tử Quân rất khác so với nhà của những người khác, có rất nhiều thứ Cố Uyển cũng chưa từng thấy, cô tò mò hỏi, Phương Tử Quân chỉ từng cái cho cô xem: “Đó là ghế sô pha, bàn uống trà nhỏ, ti vi, tủ lạnh, vừa thịnh hành ở trong nội thành hai năm này.”
Cố Uyển hâm mộ, nhưng cũng biết nhất định là rất đắt.

Trên bàn uống trà nhỏ của nhà Phương Tử Quân có rất nhiều hạt dưa trái cây, bật tivi lên bảo Cố Uyển ngồi xem, nhưng sao Cố Uyển có thể thật sự ngồi đó chờ ăn, cô xắn tay áo lên đi vào phòng bếp để giúp đỡ.
Phương Tử Quân tán gẫu với cô, sau đó chuyển đề tài nói: “Sau này em sẽ sống lâu dài ở thành phố B, chị muốn tìm cho em một công việc vẻ vang hơn, lần trước chị thấy chữ viết của em rất đẹp, em đã đọc rất nhiều sách à?”
Cố Uyển ngẩn người, tìm việc làm cho cô, trong lòng cô hơi cảm động, ngừng động tác rửa rau trong tay xoay người nhìn Phương Tử Quân nói: "Chị dâu, chị thế này khiến em không biết nên nói cái gì mới phải, chị đối với chúng em quá tốt rồi.


Em cũng nghe nói Tần đại ca đã cứu anh Chu, nhưng họ là những người đồng đội sống chết nương tựa lẫn nhau, chuyện này em cũng không thể thảo luận cái gì.

May mà nhờ hai người mời bác sĩ Chung tới nên chân của Tần đại ca mới có thể chữa khỏi, em tới thành phố B, hai người lại rất quan tâm chăm sóc cho em, em đã rất cảm kích."
Phương Tử Quân nghe cô nói như vậy, cười bảo: “Tình bạn của anh em bọn họ là không ngại hy sinh, ai giúp ai chúng ta đều không thể thảo luận, chị muốn tìm công việc cho em là bởi vì em hợp mắt chị, không liên quan đến tình bạn giữa bọn họ."
Cố Uyển biết, đây là Phương Tử Quân muốn cô yên tâm nhận lấy sự giúp đỡ của cô ấy.

Khóe miệng cô giật giật, lần này cô không gọi chị dâu, mà là gọi chị Tử Quân.
“Chị Tử Quân, sau này em có thể gọi chị là chị được không? Không quan tâm dựa vào cái gì, trong lòng em rất cảm kích chị.” Cô nói tới chỗ này, hơi do dự, hỏi: “Khi chị nói đến công việc sau này của em, em muốn hỏi thăm chị chuyện này.”
Phương Tử Quân nghe cô gọi chị, vui vẻ không ngừng mỉm cười, nói: "Có thể gọi chị, khi ở trong sân của chúng ta em gọi chị dâu, vừa gọi xong có thể sẽ có một đám người quay đầu lại để em hỏi.”
Cố Uyển suy nghĩ đến tình cảnh kia, cũng bật cười, nói với Phương Tử Quân: “Em chỉ học xong cấp hai, nhưng em vẫn muốn tiếp tục đi học, muốn thi đại học, nhưng em tốt nghiệp cấp hai đã hơn một năm rồi, chị biết tình huống của em như vậy, thì có cách gì có thể tiếp tục đi học không?”
Phương Tử Quân kinh ngạc: “Em muốn học đại học sao?”
Cố Uyển gật đầu, thật ra lời của nữ chiến sĩ lúc sáng rất có lý, cô nói: "Bây giờ Tần đại ca là Phó Tiểu đoàn trưởng, sau này có lẽ còn có thể tiến hơn một bước, mà em chỉ là một cô gái nông thôn, không có gia thế, không có trình độ học vấn cũng không có công việc tốt, tuy anh ấy không ghét bỏ em, nhưng sau này sự chênh lệch của hai người sẽ càng ngày càng lớn, em cảm thấy như vậy không tốt, em cũng muốn cùng anh ấy tiến lên, cùng nhau phát triển.”
Phương Tử Quân là thật sự không nghĩ tới, cô sẽ có suy nghĩ như vậy, cười nói: “Em thật sự khiến chị nhìn em với một đôi mắt khác xưa, còn có thể nghĩ sâu xa như vậy, em nghĩ như vậy là đúng, chị ủng hộ em.

Câu hỏi này của em thật là hỏi đúng người rồi, chuyện này em cứ giao cho chị, chị là giáo viên cấp ba, các chuyện khác có lẽ cần phải nhờ người khác, còn chuyện này tự chị có thể làm giúp em."
Cô ấy nói tới chỗ này, kích động lau sạch tay, bước đến tủ sách trong phòng khách.

Cô ấy tìm kiếm rút ra mấy cuốn sách nói: “Đây là sách giáo khoa lớp mười, em mang về đọc đi, có gì không hiểu cứ hỏi chị, có thời gian tới trường học bọn chị dự thính cũng được, chị sẽ sắp xếp cho em.

Cũng không cần nghiêm túc lên lớp, em có thể tiến bộ nhanh hơn với việc tự học trong ba năm làm bài tập, chị sẽ thêm tên em vào học tịch*, đến lúc đó em có thể tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học như học sinh là được rồi.”
*Sổ ghi tên cũng như tư cách của học sinh một trường nào đó.
Cố Uyển cũng không dám tin sẽ có thể thuận lợi như vậy, nâng mấy quyển sách giáo khoa kích động đến mức không ngừng nói cảm ơn với Phương Tử Quân.
Phương Tử Quân càng thích Cố Uyển hơn, cô gái ngoan ngoãn chăm chỉ còn chịu khó vươn lên thì ai mà không thích..

Bình Luận (0)
Comment