Thập Niên 80: Con Đường Mỹ Thực

Chương 41



Trong lòng Trịnh Bình rất vui mừng, xem ra ở phương diện nấu nướng con gái vẫn có thiên phú, rất nhiều chuyện nhìn bà làm một lần là có thể học, dao cũng dùng rất tốt.

Bà lại không trông cậy vào sau này con gái có thể có thành tựu ở phương diện nấu nướng, nhưng ít ra phải biết nấu cơ, tránh cho sau này thành hôn bị nhà chồng bắt bẻ.Bởi vì không nói trước cho nên nguyên liệu nấu ăn có thể dùng tương đối có hạn, thành phần nhiều nhất lại chính là khoai tây.


Gần đây mỗi sáng sớm Trịnh Bình đổi sang bán bánh khoai tây sợi, cho nên nhà có chừng bảy tám cân khoai tây, vừa vặn có thể hầm chung với con gà, làm một món gà kho khoai tây.

Ngoài ra làm một nồi khoai tây hầm cơm, lại thêm một phần rau hẳn là đủ rồi.

Cũng may hôm nay lúc trở về cô mua một cây cải bắp, lấy ra làm cải bắp trộn đường giấm cũng không tồi.Hai mẹ con làm việc đến mười giờ tối, cuối cùng cũng làm xong thức ăn ngày mai.


Bọn họ bỏ khoai tây hầm cơm đã nấu xong vào trong hộp cơm, trải ở tầng dưới cùng, sau đó ở phía trên lần lượt bỏ ba món ăn, cũng sắp xếp thật chỉnh tề, trông có vẻ không tệ.Bởi vì phải làm mười mấy phần cơm cho nên Trịnh Bình chuẩn bị đồ ăn tương đối nhiều, sau khi bỏ vào chừng hai mươi hộp cơm xong thì khoai tây hầm cơm còn còn dư lại một ít."Ngày mai có cơm sáng rồi." Trịnh Bình cẩn thận cất tất cả khoai tây hầm cơm, chuẩn bị giữ đến ngày mai hâm lại làm bữa sáng.Sau khi thu dọn đồ vật xong, Hứa Cẩm Vi cho là bọn họ nên ngủ, không nghĩ tới Trịnh Bình lại bắt đầu nấu nước."Mẹ, mẹ làm gì thế?""Nấu cháo, sáng sớm ngày mai còn phải bày sạp nữa.""Mẹ! Bày sạp cái gì! Ngày mai bán những hộp cơm này là đủ rồi!" Hứa Cẩm Vi đau lòng Trịnh Bình, bày sạp buôn bán rất cực khổ, mỗi ngày dầm mưa dãi nắng, biết bao nhiêu mệt mỏi, còn không lời và nhẹ nhàng bằng bán cơm hộp.Cô tính toán chờ sau khi Trịnh Bình và Hứa Quân ly hôn, bọn họ sẽ dọn ra khỏi căn phòng rách nát này, hàng xóm nơi này trừ bà nội Vương ra thì không có một ai tốt, Trịnh Bình ở chỗ này cũng không vui, hơn nữa tin tưởng lấy mức độ keo kiệt của Hứa Quân, cũng không khả năng sẽ chắp tay đưa cho bà căn nhà này.Nhưng mà như vậy cũng khỏe, đến lúc đó hai mẹ con bọn họ sẽ đến gần trường học mướn một căn nhà mặt tiền, vừa có thể mở được tiệm làm ăn, lại có thể giải quyết vấn đề chỗ ở.Còn tiền mướn kia đương nhiên là lấy từ Hứa Quân rồi, ông ta là giáo sư đại học, ly hôn một lần thì còn dễ nói, nhưng mà nếu như ông ta ly hôn hai lần, hơn nữa chuyện còn đang trong hôn nhân lại còn dây dưa không rõ với vợ cũ bị truyền ra sợ rằng ông ta không giữ được công việc nữa.Hứa Cẩm Vi không định để bọn họ ly hôn một cách dễ dàng, mẹ con các cô đi ra khỏi nhà thì cũng quá tiện nghi cho Hứa Quân rồi.

Cái gọi là ác giả ác báo, Hứa Quân làm những chuyện tồi tệ này, phải cầm cái chuôi của ông ta, để cho ông ta ói chỗ tốt ra, coi như là bồi thường uất ức nhiều năm qua của Trịnh Bình.

Tin tưởng ông ta vì giữ được công việc, nhất định sẽ lựa chọn dàn xếp ổn thỏa, sẽ để cho ông ta đem tất cả tiền mà ông ta lấy từ chỗ Trịnh Bình đi trợ cấp cho vợ trước, tất cả đều phun ra!"Không bày sạp, làm sao được chứ?" Trịnh Bình cũng không biết trong lòng con gái đang tính toán những gì, bà lo lắng những học sinh kia đối với những hộp cơm này chỉ là nhất thời tò mò, cũng không thể làm ăn lâu dài, dẫu sao năm hào một phần cơm hộp cũng không phải ai cũng có thể ăn nổi.

Vẫn là an toàn một chút, tiếp tục bày sạp ổn thỏa hơn, cũng có thể thu vào nhiều một chút."Mẹ, mẹ cứ nghe con đi, ngày mai nghỉ ngơi thật tốt đã." Hứa Cẩm Vi kéo Trịnh Bình làm nũng nói, "Nếu như ngày mai không nhận được đơn thì ngày mốt mẹ hãy đi bày sạp cũng kịp mà."Trịnh Bình còn muốn nói gì nữa nhưng nhìn con gái cầm tay bà lắc lư, cầu khẩn nhìn bà."Này.


.

." Bà nhìn vào mắt con gái, trong bụng mềm nhũn, cái gì cũng không nói được, "Được rồi được rồi, vậy nghe con." Bà vốn đã hết cách với đứa con gái đáng yêu này rồi, thấy con gái hiếm khi nũng nịu thì càng không nhịn được thỏa hiệp.Bà tắt lò lửa, cùng con gái tắm rửa súc miệng rồi nằm trên giường.Đây là lần đầu tiên bà ngủ sớm vậy, lại trằn trọc trở mình, khó mà ngủ được.Chỉ mong, chỉ mong việc bán cơm có thể làm tiếp được..


Bình Luận (0)
Comment