Thập Niên 80: Con Đường Mỹ Thực

Chương 50

Vào giữa những năm 1980, nền kinh tế của đất nước bắt đầu phát triển mạnh mẽ, những người tự kinh doanh nở rộ ở khắp mọi nơi, mức sống của người dân bắt đầu dần dần được cải thiện, và mức lương bình quân đầu người dần dần tăng từ hơn 40 tệ lên 70 hoặc 80 tệ.
Mọi người có tiền trong tay, nhiều người cũng sẵn sàng bỏ tiền đến nhà hàng, trên đường Nhân Dân đã mở hai hoặc ba tiệm cơm, cũng là làm cơm hộp, thứ nhất cũng không có người có tay nghề tốt như Trịnh Bình, thứ hai là thời gian mở cửa ngắn, còn chưa tạo ra danh tiếng gì, kết quả việc buôn bán của "Xương Cốt Vương" vẫn là tốt nhất. Bà Vương đã lớn tuổi, về cơ bản bây giờ trong ở cửa hàng chỉ tính tiền, phục vụ thức ăn hay dọn dẹp gì đó chủ yếu dựa vào Trịnh Bình và dì Diệp hai người. Nhưng với sự gia tăng khách, chỉ có hai người họ thực sự hơi bận rộn, vì vậy chắc chắn lại bắt đầu tuyển dụng người.
Tám mươi tệ một tháng, bao ăn không bao ở, điều kiện như vậy vẫn khá dễ tuyển dụng.
Hứa Cẩm Vi hôm đó đi học về, nhìn thấy trong cửa tiệm có hai nhân viên mới, một nam và một nữ. Người đàn ông khoảng ba mươi bốn mươi tuổi, mặc một bộ quần áo cũ kỹ, nhưng vẫn có thể nhìn thấy dáng người rắn chắc và làn da đen sạm, một chân của anh ta trông như bị tật, tư thế đi đường trông có chút không được tự nhiên. Anh ta có mái tóc húi cua và các đường nét trên khuôn mặt đều đặn, nhưng lông mày luôn nhíu lại, khiến anh ta trông có phần hung dữ. Còn người phụ nữ thì chưa đầy ba mươi tuổi, nét mặt có chút bình thường, nhưng vì có một đôi mắt cười cong cong nên trông vẫn khá dễ mến. Bộ dáng cao ráo, thoạt nhìn rất khỏe mạnh.
" Để tôi giới thiệu với mọi người một chút, đây là con gái tôi Hứa Cẩm Vi, còn đó là mấy bạn học của con bé, sau giờ học, sẽ đến ăn ở tiệm chúng ta vào buổi tối." Trịnh Bình mỉm cười và giới thiệu các nhân viên mới.
"Xin chào, cô chủ nhỏ." Người phụ nữ hiểu biết hơn, ngay lập tức mỉm cười chào hỏi Hứa Cẩm Vi, còn người đàn ông chỉ đi theo gật đầu, khóe miệng của anh ta rất miễn cưỡng nhếch lên, nở nụ cười gượng.
Trịnh Bình nói với Hứa Cẩm Vi, " Niếp Niếp a, đây là Dương Văn Vũ, con gọi cậu ta là chú Tiểu Dương là được. Đây là Triệu Quốc Vi, con gọi là dì Tiểu Triệu."
"Chú Tiểu Dương khỏe, dì Tiểu Triệu khỏe" Hứa Cẩm Vi mỉm cười theo yêu cầu của Trịnh Bình chào hỏi, nhưng nụ cười không chạm đến tận đáy mắt.
Khi cô nghe thấy cái tên Triệu Quốc Vi, cô biết rằng người mà cô đang tìm kiếm đã xuất hiện.
Dựa theo cốt truyện của cuốn tiểu thuyết, vì Trịnh Bình không ly dị Hứa Quân, cho đến khi nguyên chủ bắt đầu đi học trung học phổ thông, Trịnh Bình mới kiếm đủ tiền để mở một cửa tiệm. Bà thuê một cửa tiệm nhỏ, thức khuya dậy sớm mà bận việc, công việc buôn bán của cửa tiệm cuối cùng cũng chậm rãi tốt lên, sau đó bà thuê người làm đầu tiên, đó là, người phụ nữ tên Trần Quốc Vi. Trần Quốc Vi làm trong cửa tiệm được ba năm, Trịnh Bình đối xử với cô ta rất tốt, quả thực xem cô ta như em gái khác của mình, thậm chí còn gần gũi hơn so với Trịnh Châu.
Chồng của Triệu Quốc Vi tính khí táo bạo, thường xuyên đánh cô ta, Trịnh Bình đau lòng cho cô ta, nên để cô ta chuyển đến sống trong cửa tiệm, để cô ta có thể tránh bị đánh đập. Nguyên chủ đối với nấu ăn không có hứng thú, vì vậy Trịnh Bình tay cầm tay dạy cho Triệu Quốc Vi, hy vọng Triệu Quốc Vi cũng có thể có một nghề để kiếm sống.
Dựa vào tay nghề của Trịnh Bình, công việc buôn bán của cửa tiệm nhỏ ngày càng tốt hơn, từ một cửa tiệm nhỏ, tồi tàn, chậm rãi biến thành một nhà hàng nhỏ rộng rãi và sáng sủa.
Vào thời điểm đó, Trịnh Bình không bán cơm hộp, bà từ từ bắt đầu công việc buôn bán của mình bằng cách dựa vào làm bữa sáng và bán nhiều loại rau củ ngâm chua cùng món rau củ kho, sau đó dần dần tăng thêm rau xào, cơm chiên và các món ăn khác, nhưng nổi tiếng nhất là món rau củ kho độc quyền của Trịnh Bình.
Vào thời điểm đó, có một công ty rất thích mùi vị món rau kho của Trịnh Bình, muốn cùng hợp tác với Trịnh Bình, làm chuỗi cửa hàng rau củ kho, nhưng vào thời điểm quan trọng này, Triệu Quốc Vi người mà bà tin tưởng nhất, đột nhiên biến mất cùng với công thức rau củ kho của Trịnh Bình và món súp hầm của cửa tiệm. Triệu Quốc Vi đã bán công thức làm rau củ kho trực tiếp cho công ty kia, nhận được một lượng vốn khởi nghiệp lớn, sau đó bắt đầu buôn bán và mở một nhà hàng mới.
Trịnh Bình đã bị đả kích nặng nề bởi điều này, nhịn không được còn đi tìm Triệu Quốc Vi để lý luận, nhưng đã bị đối phương chỉ vào mũi mắng, nói chính mình không chỉ phải làm việc vào ban ngày, mà còn bị Trịnh Bình giữ ở lại cửa tiệm vào ban đêm, quả thực áp bức sức lao động của cô ta 24/24. Trịnh Bình năm lần bảy lượt bảo vệ cô ta, nhưng cô ta không có chút lòng biết ơn nào, ngược lại còn đổ lỗi cho bà đã xen vào việc của người khác, làm ảnh hưởng đến tình cảm chồng vợ của họ.
Trịnh Bình thực sự nghĩ đến việc gọi cảnh sát, nhưng tại thời điểm này không có giám sát, không có ghi âm và video, rất khó để lấy bằng chứng, Hứa Quân còn trách cứ bà không biết nhìn rõ người, khiến cho ông mất mặt, không cho phép bà làm lớn chuyện, cuối cùng, không còn lựa chọn nào khác ngoài việc để mọi việc qua đi.
Trong cuốn tiểu thuyết, nguyên chủ là nữ phụ pháo hôi, đã sống một cuộc sống rất khốn khổ, điều này không thể tách rời khỏi những đả kích khác nhau mà gia đình cô đã nhiều lần phải gánh chịu.
Không ngờ tới ý chí của thế giới sẽ kiên trì như vậy, như một điểm quan trọng của cốt truyện, nên đến là vẫn đến, nhưng lần này cô có biện pháp phòng ngừa, Triệu Quốc Vi đừng mơ tưởng muốn làm tổn thương Trịnh Bình lần nữa.
Hứa Cẩm Vi lạnh lùng quan sát một buổi tối, phát hiện Dương Văn Vũ thuộc loại không nói nhiều, nhưng làm việc rất chăm chỉ, ngược lại, Triệu Quốc Vi có vẻ nổi bật hơn, cô ta không chỉ miệng ngọt chào hỏi khách, hơn nữa làm việc cũng nhanh nhẹn, chỉ trong ngày đầu tiên làm việc, đã khiến Trịnh Bình và bà Vương đối với cô ta tăng gấp đôi yêu thích.
Ngày hôm sau, Triệu Quốc Vi đã bắt đầu có thể đi vào bếp giúp đỡ. Trong vòng một tuần, cô ta bắt đầu giúp nấu súp xương.
Súp xương là chiêu bài của "Xương Cốt Vương", là thứ rất cốt lõi, dì Diệp ban đầu làm chạy vặt trong một tháng, sau đó, Trịnh Bình mới để cho dì ấy bắt đầu tiếp xúc, không thể tưởng tượng được Triệu Quốc Vi mới làm việc được một tuần, liền tiếp xúc tới.
Tuy nhiên, Hứa Cẩm Vi cũng không lo lắng Triệu Quốc Vi ăn cắp công thức một lần nữa, dù sao, sỡ dĩ súp xương của cửa tiệm bọn họ tốt hơn bên ngoài, bí mật thực sự là nước dị năng. Đồng dạng xương cốt, đồng dạng công thức, đồng dạng kỹ thuật nấu ăn, nhưng không có sự giúp đỡ của nước dị năng, hương vị khác biệt rất lớn, cảm giác này không thể mô tả bằng lời, tóm lại, khi nếm, lưỡi có thể phân biệt rõ ràng sự khác biệt.
Ngay cả khi Triệu Quốc Vi ăn cắp công thức một lần nữa, mặc dù súp xương được làm sẽ rất ngon, nhưng với món súp xương được thêm vào nước dị năng khách đã ăn trước đó, tự nhiên khách sẽ không mua súp xương này. Như vậy cho dù cô ta có ăn cắp công thức, nhưng mà vẫn không thể làm đúng, điều này chắc chắn khiến cô ta cảm thấy khó chịu hơn.
Hơn nữa, lần này còn có một chút khác biệt, mặc dù ấn tượng của Trịnh Bình về Triệu Quốc Vi là rất tốt, nhưng không có suy nghĩ muốn bồi dưỡng cô ta như một người nối nghiệp như trước kia.
Dù sao, hiện tại Hứa Cẩm Vi không phải như nguyên chủ không có hứng thứ đến nấu ăn, thiên phú nấu ăn của cô cũng rất tốt, so với việc bồi dưỡng người ngoài, con gái của bà đương nhiên quan trọng hơn.
Trong cốt truyện gốc của cuốn tiểu thuyết, đó cũng là vì nguyên chủ không biết gì về việc nhà, cũng chưa bao giờ nguyện ý xuống bếp, vì vậy Trịnh Bình nghĩ muốn bồi dưỡng Triệu Quốc Vi, để cô ta giúp bà quản lý cửa tiệm, nhằm tạo điều kiện sống tốt hơn cho nguyên chủ.
Vì vậy, trong thế giới này, tất cả các loại điều kiện bên ngoài đã thay đổi, cô ngược lại muốn xem Triệu Quốc Vi có thể tạo ra làn sóng nào!

Bình Luận (0)
Comment