[Thập Niên 80] Đánh Chừa Đám Cặn Bã!

Chương 11

Vương Tuyết Mai hiểu ý, mặc kệ Lưu Mỹ Hoa ngăn cản, đổ cả một thùng đầy thư tình ra trước mặt Chủ nhiệm Lý.

 

"Đây đều là thư từ của Lưu Mỹ Hoa và gian phu. Cô ta sợ ông biết nên thư toàn mạo danh là gửi cho Lưu Kiến Nghiệp."

 

"Chủ nhiệm Lý, ông vừa bỏ tiền nuôi con hộ cô ta, vừa tốn sức vớt vát anh trai cô ta. Chậc chậc chậc, đúng là đồ ngốc bị lợi dụng."

 

Chủ nhiệm Lý nắm chặt lá thư, nhìn những lời lẽ sến súa nồng nàn tình ý trên đó, mặt thối như vừa ăn phải phân.

 

"Anh yêu, anh tin em đi, người em yêu nhất là anh..." Lưu Mỹ Hoa ngã ngồi bệt xuống đất, ôm chặt lấy đùi Chủ nhiệm Lý, khóc lóc như mưa như gió, "Em đã mang thai con của anh rồi, anh không thể không cần em."

 

Chủ nhiệm Lý tức run người, đạp văng cô ta ra: "Nói bậy! Ông đây bị vô sinh, mày có thai kiểu gì?"

 

"Muốn ông đây đổ vỏ, nuôi con cho thằng khác à, mơ đi cưng!"

 

Tiếng khóc của Lưu Mỹ Hoa tắt ngấm, cô ta bò dậy khỏi mặt đất, cào cấu túi bụi vào mặt Chủ nhiệm Lý: "Lão già khốn kiếp, ông chiếm hết tiện nghi của tôi rồi, giờ muốn phủi đ.í.t bỏ đi à?"

 

"Không có cửa đâu!"

 

Bố mẹ chồng thấy thế, vội lao vào bếp, mỗi người cầm một con dao, uy h.i.ế.p Chủ nhiệm Lý.

 

"Không đưa năm mươi nghìn tệ tiền bồi thường tổn thất tinh thần cho con gái tôi thì tôi kiện ông tội giở trò lưu manh."

 

"Ông mà không đưa tiền, chúng tôi đến cơ quan ông làm ầm lên."

 

Chủ nhiệm Lý hừ lạnh một tiếng, đạp bay hai người họ, cảnh cáo: "Dám gây sự, tôi cho Lưu Kiến Nghiệp mọt gông cả đời này luôn!"

 

Ba người kia đờ mặt ra, ngây người tại chỗ không biết phải làm sao.

 

Chủ nhiệm Lý khinh bỉ hừ một tiếng, sải bước bỏ đi.

 

Tôi vội nhặt đơn ly hôn đuổi theo: "Chủ nhiệm Lý, nể tình chúng ta đều là người bị hại, ông giúp tôi một việc được không?"

 

"Ép Lưu Kiến Nghiệp ký đơn ly hôn, tốt nhất là nhốt hắn thêm vài năm nữa."

 

Chủ nhiệm Lý liếc tôi một cái, không có ý định xen vào.

 

Tôi hít sâu một hơi, níu lấy tay áo ông ta: "Lý ca ca, giúp em đi mà. Xin anh đó."

 

Chủ nhiệm Lý khẽ thở dài, nhận lấy tờ đơn trong tay tôi: "Được."

 

10

 

Buổi tối.

 

Tôi vừa thiu thiu ngủ thì bị tiếng động lạ phòng bên cạnh đánh thức.

 

Chuyện hóng hớt phải nhiệt tình chứ, tư tưởng phải thông suốt.

 

Tôi nhanh chóng bật dậy khỏi giường, rón rén đi đến cửa phòng Vương Tuyết Mai, áp tai vào cửa nghe lén.

 

Bố chồng éo éo cái giọng, hổn hển: "Tuyết Mai cưng à, em là người phụ nữ quyến rũ nhất anh từng gặp."

 

"Ngay từ lần đầu gặp em, anh đã thích em rồi."

 

Vương Tuyết Mai ư ư a a đánh vần phụ họa: "Lưu đại ca, em cũng yêu anh."

 

"Người ta đã theo anh rồi, khi nào anh mới ly hôn mụ phù thủy già kia để cưới em đây."

 

"Ngay, ly hôn ngay. Cưng à, thơm thơm..."

 

Xì... Chói hết cả tai.

 

Cái lão già này, hơn sáu mươi tuổi rồi mà còn lắm trò ghê.

 

 

Tôi bĩu môi, vừa định chuồn đi thì nghe thấy tiếng ổ khóa lạch cạch.

 

"Con về rồi, mọi người mau ra đây." Giọng Lưu Mỹ Hoa chửi đổng vọng vào từ cửa, "Lão già Lý Bảo Điền kia đuổi mẹ con con ra khỏi căn nhà nhỏ của lão rồi."

 

Đáng đời!

 

Tôi lách người trốn về phòng mình.

 

"Ông ngoại bà ngoại, mau ra giúp bọn con xách đồ vào."

 

"Ông ngoại bà ngoại, con đói, con muốn ăn trứng rán."

 

Tiếng thì thầm mờ ám phòng bên cạnh tắt ngấm, ngay sau đó là một loạt tiếng loảng xoảng.

 

Tôi không nhịn được cười phá lên, lão già kia chắc sợ đến mức "xìu" luôn rồi, hahaha.

 

"Đêm hôm chúng mày làm ầm cái gì thế?" Bố chồng bật đèn cái "bụp", bực bội mắng cô ta, "Gây tội với Chủ nhiệm Lý rồi, mày còn mặt mũi nào mà về nhà?"

 

"Bố, bố nói gì thế? Đây là nhà con mà."

 

Tôi vươn vai, mở cửa bước ra, liếc nhìn đống hành lý tồi tàn của họ, chế nhạo: "Ối chà, người thành phố sao lại tha cả đống rác về thế này?"

 

Lưu Mỹ Hoa bĩu môi rõ dài, nghiến răng nói: "Lão già đó, đến quần áo mới cũng không cho tôi mang đi."

 

"Đồ keo kiệt! Theo lão hơn một năm trời, chẳng vớ được cái gì sất."

 

Mẹ chồng nghe tiếng, dụi mắt bước ra khỏi phòng, đau lòng ôm Lưu Mỹ Hoa lau nước mắt: "Không sao, mẹ nuôi con."

 

Tôn Nhã và Tôn Manh lập tức ôm lấy chân bà, đồng thanh kêu đói, đòi ăn trứng rán.

 

Mẹ chồng luôn miệng nói được, quay sang nhìn tôi: "Con đàn bà c.h.ế.t tiệt, mày giấu trứng đi đâu rồi?"

 

Tôi đảo mắt: "Không có. Muốn ăn thì tự đi mà mua."

 

Tôi không nộp lương, Lưu Kiến Nghiệp lại vào tù, bố chồng biết bà ta ham cờ b.ạ.c nên không đưa cho một xu lương hưu nào.

 

Lưu Mỹ Hoa, cái đứa trẻ to xác chỉ biết ăn bám.

 

Cho nên, bà ta lấy đâu ra tiền mà mua đồ ăn?

Bình Luận (0)
Comment