[Thập Niên 80] Đánh Chừa Đám Cặn Bã!

Chương 7

Lưu Kiến Nghiệp đau lòng khôn xiết, móc từ trong túi ra tờ giấy vệ sinh nhàu nhĩ lau nước mắt cho ả: "Hà Hoa, cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng."

 

Oẹ, buồn nôn, ghê quá đi.

 

"Anh Lưu, chúng ta đi ăn cơm trước đã. Anh không ăn cơm là sẽ đau dạ dày đấy." Tạ Hà Hoa lén nhếch mép, liếc tôi bằng ánh mắt của kẻ chiến thắng, "Em đây không thèm chấp đồ nhà quê cục súc."

 

Lưu Kiến Nghiệp vỗ vai ả, "Ừ" một tiếng.

 

"Phỉ phỉ phỉ." Tôi nhổ nước bọt mấy cái liền, "Thói đời suy đồi, đạo đức bại hoại, đôi cẩu nam nữ không biết xấu hổ!"

 

"Bắt gian phải có bằng chứng.

 

Mày còn dám nói năng lung tung nữa, về nhà xem tao xử mày thế nào." Lưu Kiến Nghiệp lườm tôi một cái, kéo Tạ Hà Hoa sải bước rời đi.

 

Tôi lạnh lùng nhìn bóng lưng họ rời đi, xúc một thìa thịt kho tàu nhai mạnh.

 

Đôi cẩu nam nữ, không bắt chúng mày quỳ xuống đất gọi tao là bố, tao không mang họ Tần.

 

Đám đông giải tán.

 

Chị Triệu cùng ca làm với tôi sáp lại gần: "Tiểu Tần, hôm nay cô sao thế? Như biến thành người khác vậy?

 

Cô không sợ Anh Lưu về nhà đánh cô à?"

 

Tôi hừ lạnh một tiếng: "Sợ hắn làm gì? Ai đánh ai còn chưa biết đâu."

 

Tôi ngừng lại một chút, hỏi chị ấy, "Chị ơi, chị giới thiệu cho em một người giúp việc ở tại nhà được không?

 

Chỉ cần đưa đón con trai em, nấu cho nó bữa tối là được.

 

Khoảng năm mươi tuổi, tốt nhất là n.g.ự.c nở m.ô.n.g cong, kiểu lẳng lơ một chút..."

 

7

 

Vừa tan làm, tôi đi thẳng đến tìm Vương Tuyết Mai, người giúp việc mà chị Triệu giới thiệu.

 

Đi ngang qua một cửa hàng quần áo, tôi đột ngột dừng bước.

 

Lưu Mỹ Hoa đang thân mật khoác tay một ông già lựa quần áo bên trong.

 

Tôi tìm một chỗ k1n đáo nấp vào nhìn trộm.

 

Ông già đó chính là kẻ l.i.ế.m chó của Lưu Mỹ Hoa, Chủ nhiệm Lý phòng nhân sự Cục Thuốc lá.

 

"Chủ nhiệm Lý, anh xem em mặc cái váy màu xanh này đẹp, hay váy màu đỏ đẹp hơn?" Lưu Mỹ Hoa ưỡn ngực, liếc mắt đưa tình với Chủ nhiệm Lý, "Khó chọn quá đi à."

 

Chủ nhiệm Lý nhìn chằm chằm bộ n.g.ự.c đầy đặn của Lưu Mỹ Hoa, nuốt nước miếng: "Mua hết, nhân viên gói lại đi."

 

"Vậy em không khách sáo nữa nha." Lưu Mỹ Hoa ném hai cái váy cho nhân viên bán hàng xong, õng ẹo chọc chọc vào n.g.ự.c Chủ nhiệm Lý, "Hai đứa con gái em cứ đòi mua giày da nhỏ hoài.

 

Em nói với chúng nó là chú Lý chắc chắn sẽ mua cho."

 

Chủ nhiệm Lý như bị ma ám gật đầu, vung tay một cái, móc ra mười đồng đặt lên quầy: "Mua, mua hết!"

 

Hờ.

 

Đúng là kẻ lắm tiền thì bị ngu.

 

Tôi bĩu môi, làm chuyện chính vẫn quan trọng hơn.

 

Tôi cùng Vương Tuyết Mai đón Lưu Đống Đống từ nhà trẻ về nhà.

 

Vừa vào cửa, tôi đã thấy ba bộ mặt lừa đầy oán khí.

 

"Tan làm không về nhà nấu cơm, mày c.h.ế.t dí ở đâu thế?"

 

"Mày dẫn một người đàn bà về làm gì?"

 

Tôi nhếch mép, kéo Vương Tuyết Mai đến bên cạnh: "Đây là dì Tuyết Mai của con, con mời dì ấy đến chăm sóc Đống Đống."

 

Mẹ chồng nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh xắn của Vương Tuyết Mai, ghen tức đến nhảy dựng lên: "Đồ phá của, mày điên rồi à? Thuê người giúp việc tốn bao nhiêu tiền chứ!

 

Mày mau bảo nó cút đi."

 

Vừa nói, vừa định đuổi Vương Tuyết Mai ra ngoài.

 

Tôi vừa định tiến lên ngăn cản thì không ngờ bố chồng lại lên tiếng.

 

Ông ta kéo bà mẹ chồng đang lên cơn lại, quát: "Tiểu Quyên thuê người giúp việc, chẳng phải là vì bà sao?

 

Hay là bà ngày nào cũng đi đón đưa Đống Đống đi?"

 

Mẹ chồng vừa nghe liền xua tay: "Tôi lười động tay động chân lắm, đừng có trông mong gì ở tôi."

 

Bố chồng nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng của Vương Tuyết Mai, khoé miệng nhếch lên không sao kìm được, ông ta đè giọng nói: "Tuyết Mai, sau này Đống Đống phải phiền cô rồi."

 

Vương Tuyết Mai ngượng ngùng "dạ" một tiếng, xoay người theo tôi vào bếp.

 

Tôi dặn dò cô ấy: "Cô chỉ cần lo nấu cơm cho ba người chúng ta là được.

 

"Còn ba con ch.ó ngoài kia thì không cần quan tâm."

 

 

Vương Tuyết Mai gật đầu, thắt tạp dề vào, nhanh nhẹn chuẩn bị nguyên liệu rồi bắt đầu xào nấu.

 

Lưu Kiến Nghiệp ngửi thấy mùi thơm liền chui vào bếp, vừa chìa cái móng vuốt ra định giật quả trứng luộc trong tay Đống Đống: "Đống Đống, trẻ con ăn trứng dễ bị đầy bụng khó tiêu lắm. Bố ăn hộ cho."

 

Lưu Đống Đống nuốt nước bọt, ngoan ngoãn buông tay ra.

 

Nhìn cái bộ dạng chó má của Lưu Kiến Nghiệp, tôi tức sôi máu.

 

Tôi tát thẳng vào mặt hắn một cái: "Đồ vô dụng, đến quả trứng của con trai tao mà mày cũng giành.

 

"Đàn ông mà như mày thì c.h.ế.t đi cho rồi!"

 

Tôi giật lại quả trứng trong tay hắn, đưa trả cho Lưu Đống Đống, bảo thằng bé ra ngoài ăn.

 

Lưu Kiến Nghiệp tức tối chống nạnh, giơ tay lên định đánh tôi.

 

Nhưng khi thấy con d.a.o phay tôi đang nắm chặt trong tay, hắn lại hạ tay xuống.

 

Đồ hèn!

Bình Luận (0)
Comment