.
Chương 1017:
Lúc này Tô Lâm Lang đã vào phòng phẫu thuật, Hạ Phác Đình đứng tựa vào tường, âm thầm chờ đợi.
Không lâu sau đó, Mạch Đức Dung đến: “Phác Đình, cháu không khỏe chỗ nào à? Ốm nghén à?”
Hạ Phác Đình lắc đầu: “Ốm nghén hết lâu rồi, giờ cháu đang rất ổn, không có vấn đề gì cả.”
Mạch Đức Dung vỗ vai anh: “Nhìn cháu kìa, gầy còn đúng nhúm xương. Mau đi ăn cơm đi, phẫu thuật phải mất 30 phút đấy, để dì ngồi đây trông cho.”
Nhắc đến thì đúng là đau lòng, nhưng Hạ Phác Đình ốm nghén đến tận khi Tô Lâm Lang mang thai tháng thứ tám. Anh ăn gì nôn nấy, gầy hẳn đi một vòng, làm anh bắt đầu nghi ngờ có phải mình mắc bệnh tâm lý, cần đi khám bác sĩ tâm lý thật không.
Song vào một buổi sáng tỉnh giấc, cơn ốm nghén của anh đã biến mất một cách kỳ lạ, bay màu không chút dấu vết.
Không còn ốm nghén, người anh như nhẹ hẳn đi. Hơn nữa lúc anh ốm nghén, anh và bọn nhỏ đã thiết lập sự kết nối tâm lý chặt chẽ, thế nên anh rất mong đợi được gặp con mình.
Ngày nào cũng ốm nghén làm nên anh đã đi tra cứu đủ loại tài liệu về phương diện này, từ đó anh biết phụ nữ sinh con như đi qua cửa chết, mà cũng vì đó nên không một từ ngữ nào có thể diễn tả được sự căng thẳng và lo âu của anh.
Anh nói: “Dì Mạch cứ đi ăn cơm đi, cháu ở đây với vợ cháu.”
Mạch Đức Dung nói: “Phẫu thuật thành công thì bác sĩ sẽ báo cho dì, cháu đứng ở đây có được cái tác dụng gì đâu, đi ăn cơm, nghỉ ngơi đi còn hơn.”
Hứa Uyển Tâm cũng đến rồi, vừa nãy bà vừa đi ăn cơm.
Bà đã từng sinh con, cũng hiểu được tâm lý của thai phụ và bố bọn trẻ: “A Dung, cứ để cho Phác Đình đợi đi, Lâm Lang sẽ yên tâm hơn chút.”
Thế nên Mạch Đức Dung chỉ đành đi ăn cơm.
Hứa Uyển Tâm nhìn con trai đứng dựa tường từ đầu đến cuối, bả vai còn run nhẹ thì biết anh đang sợ, bà khẽ vuốt ve con: “Được rồi, Lâm Lang sắ ra rồi, con bé không sao đâu, đừng sợ.”
Hạ Phác Đình gật đầu: “Mẹ à, con không sợ.”
Nhưng thực ra anh không sợ sao được, dù anh đã tìm rất nhiều bác sĩ về, đồng hành với vợ cả quá trình mang thai, nghe bác sĩ báo cáo về phương án phẫu thuật hết lần này đến lần khác, song anh cũng biết, cho dù lưỡi dao có nhỏ, có mỏng đến đâu nữa thì vẫn phải mổ bụng vợ anh ta.
Mặc dù phẫu thuật không đau, nhưng sau khi phẫu thuật xong cô vẫn sẽ thấy đau.
Anh còn biết, có rất nhiều thai phụ sẽ chảy máu sau sinh, hoặc là tắc nước ối, đó đều là những biến chứng rất nguy hiểm. Anh có thể cố gắng làm đủ mọi cách để cứu vợ, song lỡ như nó sẽ để lại tổn hại không thể nào khác phục trên cơ thể vợ anh thì sao?
Anh đứng ở đó, không phải một ngày trôi qua như một năm nữa, mà mỗi phút mỗi giây anh đều cảm giác như đang ngồi trên chảo lửa.
Song, sau quãng thời gian ốm nghén dài đằng đẵng, anh đã quen với dày vò.
Anh nghe loáng thoáng có tiếng trẻ sơ sinh khóc truyền ra từ sau cánh cửa phẫu thuật khép kín kia, đầu tiên là một đứa, sau là một đứa khác.
Hạ Phác Đình quay đầu nhìn Hứa Uyển Tâm.
Hứa Uyển Tâm lần tràng hạt, niệm phật: “A di đà Phật!”
Nghe thấy tiếng trẻ sơ sinh khóc tức là phẫu thuật đã thành công một nửa.
Hạ Phác Đình không biết phải hình dung cảm giác vào giây phút này như thế nào, hệt như lần đó anh quay về không tìm được thuốc tê, chỉ đành cắn răng chịu cơn đau tê tái, phải nằm trong phòng bệnh nặng suốt một ngày, mà Tô Lâm Lang đã vào trong thăm anh ba phút đồng hồ.
Khi thời gian trở thành sự tra tấn, mỗi phút mỗi giây đều là sự dằn vặt với anh.
Cuối cùng, bác sĩ phẫu thuật chính cũng đi ra, nở nụ cười và dùng tiếng Anh nói: “Chúc mừng, phẫu thuật rất thành công…”
Bác sĩ còn chưa nói xong, Hạ Phác Đình đã xông vào trong.
Bên cạnh phòng phẫu thuật có một phòng chăm sóc VIP, Tô Lâm Lang và hai đứa bé đã nghỉ ngơi hai tiếng, đợi sau khi tình hình ổn hơn mới đưa trở lại phòng bệnh.
Hạ Phác Đình vừa bước vào, y tá đã đưa xe đẩy em bé đến.
Nhưng anh lại xông thẳng đến chỗ vợ mình.
Cô luôn là người mạnh mẽ, có ý chí tiến thủ, hoạt bát, nhanh nhạy, song lúc này cô nhắm nghiền mắt, gương mặt tái nhợt, trông rất yếu ớt.
May cô không phải chịu ốm nghén, nếu không cô còn đau đớn hơn nữa.