.
Chương 1019:
Hứa Uyển Tâm đã bế cháu gái đến cho Tô Lâm Lang.
Hạ Phác Đình cũng chạy đến, lúc này anh vẫn đang mặc định trong đầu là con gái trông giống người ngoài hành tinh trong hình siêu âm.
Con trai xinh như thế, anh chợt nghĩ, sao lại có đứa bé đẹp hơn anh được nhỉ?
Theo động tác lật tã lót của Hứa Uyển Tâm, trái tim anh như ngừng đập.
Anh hay nghe ông nội khen, nói hồi nhỏ Tô Lâm Lang trông xinh xắn đáng yêu lắm nên luôn muốn xem rốt cuộc lúc bé cô trông như thế nào.
Bây giờ anh đã thấy rồi.
Bởi vì bé gái nhỏ hơn bé trai, hơn nữa lúc sinh cô bé ra sau nên cô bé là em gái.
Tuy nhiên anh trai to con lại ngoan ngoãn ngủ say, thậm chí còn chưa mở to mắt, còn em gái nhỏ con, sinh sau đẻ muộn lại mở mắt trước.
Đôi mắt cô bé to tròn, con ngươi đen nhánh như quả nho giống hệt mẹ,
Cô bé khóc òa, nhưng lúc mẹ giơ tay ra chọc cô bé thì cô bé lại ngừng khóc, bĩu miệng nhỏ “hừ” một tiếng.
Tiếng “hừ” của cô bé vừa ra đời chưa được bao lâu đó đã hòa tan trái tim Hạ Phác Đình.
Anh đặt con trai về giường cho trẻ, bế con gái đến bên vợ, sau đó ngồi xuống cạnh giường bệnh.
Cô bé có đôi mắt to tròn lấp lánh, làn da trắng nõn mịn màng, mũm mĩm, lông mi của cô bé không giống anh mình, mắt cũng to hơn, mũi lại nhỏ nhắn, hơi vểnh lên giống Tô Lâm Lang. Cô bé khoa chân múa tay nhìn bố mình rồi lại quay qua nhìn mẹ, đột nhiên Hạ Phác Đình nhìn thấy chiếc chân hồng hồng, chỉ to bằng ngón tay cái của mình.
Anh vươn tay ra sờ, cô bé lại đạp một cái, tã lót đã bị cô bé đạp cho sắp rơi luôn rồi, để lộ ra chiếc quần tã trắng toát bên trong.
Cô bé khác hẳn với cậu anh điềm tĩnh của mình, tuy hồng hào, mềm mại nhưng lại đầy mạnh mẽ.
Tim Hạ Phác Đình hẫng một nhịp, tựa như một viên đá rơi xuống giếng nước.
Đúng thế, hóa ra đứa nằm trong bụng mẹ ra sức đạp anh là cô bé.
Anh cảm thấy lực đạp này rất thân quen.
Thế thì cô bé sẽ tràn đầy sức sống, mạnh mẽ giống như mẹ, rồi cô bé sẽ trở thành một kẻ mạnh.
Anh chạm vào bàn tay bé nhỏ của cô bé, cô bé nắm lại ngón tay anh, sau đó lại tiếp tục đạp, mắt thì vẫn chăm chú nhìn bố mình.
Hạ Phác Đình ôm vợ, không ngừng thủ thỉ nói cảm ơn cô.
Anh cứ lắp bắp, nghe như một tên ngốc, làm Tô Lâm Lang thấy rất buồn cười.
Anh rúc đầu vào bên gối cô, mặt áp sát mặt cô, mặc dù anh đã cố gắng kiềm chế, nhưng nước mắt vẫn tuôn ra.
Hạ Phác Đình đã từng là một người đàn ông mạnh mẽ, nhưng vì Tô Lâm Lang, anh nguyện quỳ gối vì cô.
Từ giây phút đó trở đi, con gái đã mặc định anh không phải một ông bố mạnh mẽ, cô bé cảm nhận được sự hoảng loạn và yếu đuối của ông bố mình, đã thế còn khóc nhè sau khi đạt được ý nguyện nữa.
Cô bé sơ sinh bé nhỏ đó mở to mắt, tò mò đánh giá thế giới xung quanh, bao gồm cả người đang ông đang vùi đầu khóc bên gối mẹ, cụ thể là bố của cô bé.
Quãng đời còn lại của Hạ Phác Đình đã được định sẵn là sẽ không hề vô vi, bởi vì khi quay về anh sẽ gặp vô số khả năng anh không thể lường trước.
Và cũng vì tương lai hai bé con sẽ tăng thêm niềm hy vọng vô hạn, và còn hàng tá những điều mới mẻ.
Tất cả đều nhờ Tô Lâm Lang, cuộc đời của anh sau khi bị bắt cóc cũng là của cô cho.
Hạ Phác Đình nói rất ngớ ngẩn, thậm chí anh còn không khống chến được nước mắt nước mũi, khóc lóc như mưa, nhưng anh sự cảm kích của anh là xuất phát từ tận đáy lòng.
Anh yêu vợ mình!
Yêu cô một cách cẩn thận mà sâu đậm, mãnh liệt mà mênh mông!