.
Chương 1021:
A Ngọc tiếp tục chạy về phía trước, nói: “Wow, anh mau nhìn kìa, ở kia có rất nhiều xe tăng nữa đấy.”
A Minh nhìn sang thì thấy có thật, đi qua một hàng cây tạo bóng râm mát mẻ, phía bên kia có hơn chục chiếc xe tăng.
Phải chạy một đoạn khá xa để qua đó, mặt trời chói chang, bàn chân cậu bé đi trên con đường xi măng đầy sỏi đá thấy rất nóng, rất đau!
Hạ Trung Minh rất yếu ớt, nhưng cũng rất cẩn thận. Em gái hăng hái chạy về phía trước, còn cậu bé thì quay lại nhìn đằng sau rồi nhìn đồng hồ. Lặng lẽ tính toán thời gian họ rời đi, cùng với thời gian cần cho buổi phỏng vấn và cả thời gian họ phải chạy về nữa.
Đột nhiên em gái túm lấy cậu bé: “Anh à, dừng lại!”
Đây là cấm khu quân sự, hơn nữa vũ khí đều đang hoạt động, rất nguy hiểm.
A Minh không giống người anh chút nào, bởi cậu bé rất nhát gan, sợ sệt, nhưng cậu bé cũng rất ngoan, ngay lập tức đã dừng lại.
A Ngọc buông tay cậu bé ra chạy vào bụi cỏ, chạy hai bước rồi quay lại nhìn, thấy anh trai đang đứng ngơ ngác tại chỗ. Cô bé suy nghĩ một lúc, rồi giơ chân lên. Được rồi, giờ A Minh mới phát hiện em gái đã mang giày vào từ lúc nào không hay, chẳng trách cô bé chạy nhanh thế.
Vì vậy, cậu bé cũng vội vàng mang giày, theo sau em gái đi vào bụi cỏ.
Đó là một bụi cỏ lớn có cỏ bốn lá xen lẫn với cây liễu, lá của cây liễu có nhiều răng cưa dày đặc, làm bàn chân trắng nõn của A Ngọc bị trầy xước tạo thành những vệt đỏ li ti, nhưng cô bé vẫn hồn nhiên chạy mà không hề hay biết.
A Minh đi sau em gái, mang vẻ mặt đau khổ đi chầm chậm. Bị cỏ cứa trúng, khuôn mặt nhỏ bé nhăn nhó như trái khổ qua vậy.
Đột nhiên, em gái nằm xuống bụi cỏ, A Minh cũng chỉ đành nằm xuống theo cô bé.
Nhưng mà cứu với, trong bụi cỏ có rất nhiều ong và ruồi. A, còn có cả con gián thật to!
Hai đứa mới nằm xuống được một lúc, cách đó không xa, nơi vốn là cái giếng đang đậy nắp hờ bỗng bị dịch chuyển sang một bên, rồi có hai đại binh mặc quân phục kiểu Anh một trắng một đen đi ra. Người da trắng thấp bé mập mạp như một quả bí lớn, người da đen cao gầy như một cây mía đen.
Hai người họ khiêng một rương dụng cụ lớn, cười khì khì nói chuyện gì đó. Nói chuyện một hồi, người da trắng thấp béo như quả bí kia đã làm động tác kéo mí mắt lên, lắc lư cái mông, phá lên cười rồi đi xa.
A Ngọc lăn một vòng trên bãi cỏ, nói nhỏ: “Anh à, em cảm thấy hình như họ đang chửi chúng ta đấy!”
A Minh nhìn đồng hồ, nói: “Em gái, chúng ta còn 25 phút nữa để chơi, sau đó phải về ngay đấy!”
A Ngọc hỏi lại: “Anh trai, anh có hiểu họ vừa nói gì không?”
A Minh thành thật lắc đầu: “Không.”
A Ngọc ngẩng đầu nhìn theo hướng hai người kia đi, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Em cũng không hiểu.”
A Minh nói: “Còn 23 phút nữa, thật sự phải về rồi, nếu không chúng ta sẽ không kịp đâu.”
Một con bướm sặc sỡ lặng lẽ đậu trên trán đẫm mồ hôi của A Ngọc, con bướm đập cánh, mi mắt dài như cánh của cô bé cũng lay động. Đột nhiên cô quay đầu lại, con bướm cũng bay đi.
Cô bé nói: “Em có linh cảm họ đang làm chuyện xấu, rất xấu. Tiếc là em không hiểu những gì họ nói!”
Tính ra, môi trường ở Cảng Thành cơ bản là tiếng Anh, A Minh và A Ngọc cũng được học song ngữ từ nhỏ. Hơn nữa chúng có giáo viên dạy tiếng Anh chuyên biệt ở nhà, tất nhiên cũng hiểu tiếng Anh, nhưng không hiểu được giọng địa phương nồng đậm và những từ ngữ tục tĩu.
Hôm nay, chúng đi theo cha đến căn cứ mà bộ đội Đại Lục đóng quân. Đến đây là để phỏng vấn, cụ thể là phỏng vấn cái gì thì hiện tại còn chưa rõ, nhưng có thể chắc chắn nếu phỏng vấn thành công, họ sẽ chứng kiến một thời khắc lịch sử.
Dù sao đây là điều vô cùng quan trọng đối với cha.
Ban nãy họ đã vượt qua khu rừng và lớp dây thép gai để tới đây, mà đây chính là căn cứ của quân đội Anh sắp rút khỏi.
Vì còn phải đợi rất lâu mới tới buổi phỏng vấn, em gái dùng ống nhòm nhìn thấy nơi này có nhiều thứ thú vị nên mới đến.
Nhưng sinh ra A Minh đã có tinh thần trách nhiệm cao, sợ bị bắt hoặc trễ giờ nên muốn về sớm.
Nhưng ngay lúc cậu bé cúi đầu xem giờ, em gái đã biến mất.