.
Chương 1023:
Trái ngược hoàn toàn, A Ngọc giống như một chiếc camera nhỏ, cũng giống như cuốn Mười Vạn Câu Hỏi Vì Sao.
Cô bé thích phiêu lưu và khám phá, còn rất hiếu kỳ, luôn muốn tìm tòi gốc rễ của mọi vấn đề.
Lúc nãy chúng vừa mới đi phiêu lưu xong, A Minh thì chỉ cần biết em gái không bị thương và gặp nguy hiểm là tốt rồi.
Nhưng A Ngọc thì khác, cô bé luôn nhìn thấy những điều mà người khác không nhìn thấy.
Chỉ vào nhà vệ sinh, cô bé nói: “Anh trai, anh có nhận ra không? Lúc nãy bị ngừng nước, anh đoán xem tại sao, ai làm?”
A Minh biết nhà vệ sinh ở nơi này bị mất nước, cậu bé định đi vệ sinh nhưng cho đến giờ vẫn đang nhịn. Đương nhiên cậu bé không biết tại sao, chứ đừng nói là biết ai làm.
Cậu bé hỏi: “Em gái, tại sao vậy, là ai làm thế?”
A Ngọc chỉ tay về phía đối diện, nói: “Chính là chú lính béo da trắng và chú lính gầy da đen lúc nãy làm đấy.”
A Minh suy nghĩ một lát: “Lúc chúng ta đi qua, bọn họ đang đóng van, còn là van nước của chỗ này phải không?”
A Ngọc lắc đầu: “Không, là mở, họ đang mở van nước đấy.”
Lại nói thêm: “Trước tiên họ đóng van nước, sau đó lợi dụng lúc các chú quân nhân bên này không để ý mà đột ngột mở van, thậm chí tăng áp lực lên mức tối đa, khiến các ống nước bên này bị vỡ tung ra.”
A Minh quay lại nhìn, quả nhiên nhìn thấy những ống nước bị vỡ trên tường bên ngoài vẫn đang chảy nước, một nhóm các chú mặc đồ quân trang màu xanh đang hối hả sửa chữa.
Cậu bé chợt hiểu ra: “Những quân nhân bên kia cố ý khi dễ bên này, dùng việc ngắt nước và mở nước để giễu cợt người ta.”
A Ngọc vừa định nói gì đó thì có người hỏi: “Xin hỏi, hai bạn nhỏ Hạ Trung Minh và Hạ Trung Ngọc có ở đây không?”
A Minh là anh trai, tất nhiên phải bước lên trước: “Có.”
A Ngọc là em gái, tự nhiên lùi về sau một bước, giao bàn tay nhỏ cho anh trai.
Hai đứa bước vào phòng, tất cả các bà mẹ có con đều hướng ánh mắt ngưỡng mộ về phía hai đứa trẻ.
Bởi vì thân phận của chúng luôn được giữ kín trên phương tiện truyền thông, ngoài những người thân quen, hầu như không ai biết lai lịch của chúng.
Nhưng một anh trai trắng trẻo nắm tay em gái ngoan ngoãn, ai mà không ngưỡng mộ cơ chứ?
Không nói về hai đứa nữa.
Sau khi Hạ Bình An nghỉ hưu, Tống Thời Vu là đội trưởng của đội vệ sĩ.
Anh ta cũng không ngờ hai đứa nhỏ lại đi đường vòng để trở về, mà hôm nay nơi hai đứa nhỏ đến là một nơi hết sức nghiêm trọng trong tình hình hiện tại. Đặc biệt chúng còn là người thừa kế của Hạ thị giàu có số một, nếu bị người lính bên kia bắt được, rồi tra ra lai lịch thì sẽ rất rắc rối.
Suy nghĩ một hồi, Tống Thời Vu vẫn gọi điện cho Tô Lâm Lang.
Khi gặp việc lớn không biết phải làm sao, anh ta thường có thói quen xin lời chỉ dẫn của bà chủ.
...
Nói về Tô Lâm Lang.
Lúc này, cô đang đứng giữa sườn núi Liên Hoa Sơn, nơi Hạ Phác Đình từng bị bắt cóc. Đôi lúc có những chiếc xe thể thao chạy trên con đường quốc lộ dọc theo núi, cô đeo kính râm, đứng bên đường, nhìn về phía xa.
Phía xa là khu vực nội thành Cửu Long, nơi tấc đất tấc vàng, sầm uất số một với nhiều tòa nhà chọc trời mọc như rừng.
Trong đó, tòa nhà nổi bật nhất là tòa nhà có biểu tượng LINLANG ở trên đỉnh đầu.
Toàn thân của tòa nhà được làm bằng kính với ba màu sắc là màu hồng nhạt, màu cà phê và màu đen.
Ba màu sắc này kết hợp với nhau, phối hợp với phong cách hậu hiện đại, khiến tòa nhà có một vẻ thời thượng, nữ tính hóa.
Nếu quay lấy tòa nhà này làm cảnh trong phim thì chắc chắn sẽ rất đẹp.
Lúc Tống Thời Vu gọi điện, một chiếc xe thể thao vừa lướt qua cô. Xe thể thao muốn lên núi nên tăng thêm mã lực, tiếng nổ của động cơ quá ồn, khiến cô không nghe thấy tiếng chuông.
Chiếc xe vừa chạy khỏi đã dừng lại, Hạ Phác Húc bước xuống xe, ủ rũ cúi đầu đi tới.
Nhưng khi thấy Tô Lâm Lang, anh ta gạt bỏ vẻ sa sút tinh thần, chạy chầm chậm tới chỗ của cô.
Và khi anh ta sắp băng qua đường thì chiếc xe thể thao lúc nãy đã quay đầu ở bãi đỗ giữa sườn núi, rồi lao xuống làm anh ta phải dừng lại, sau đó phóng vụt đi.
Tô Lâm Lang nhìn theo làn khói đen khó ngửi ở sau đuôi xe, cũng phải nín thở.