.
Chương 1027:
Đầu óc của Hạ Phác Húc vẫn chưa hiểu ra, anh ta hỏi Tô Lâm Lang: “Tại sao vậy chị dâu?”
Rồi lại nói nhỏ: “Có phải chị định cử người đến Tokyo phá hoại trường quay của ông ta không?”
Tô Lâm Lang im lặng một lúc, nói: “Nếu không biết nói thì đừng nói, tôi sẽ không coi cậu là người câm đâu.”
Đạp cần ga, xe lại tiếp tục lao đi, cô còn phải đi tìm hai đứa nhỏ của mình.
...
Quay trở về bên kia.
Cho đến lúc này, A Minh và A Ngọc vẫn mơ hồ, không biết rốt cuộc họ sẽ phải phỏng vấn cái gì.
Có khá nhiều người trong ban phỏng vấn để phỏng vấn chúng, trong đó có một vài người mà thỉnh thoảng họ nhìn thấy trên TV và một số người đã từng gặp khi cùng tham gia sự kiện với ông nội Hà Trí Hoàn.
A Minh hiểu biết nhiều hơn, nên nghĩ có lẽ đó là một ủy ban gồm các quan chức chính phủ của Cảng Thành và quân nhân Đại Lục đến để giải quyết vấn đề Cảng Thành quay trở lại.
Thật ra bài phỏng vấn của những bạn nhỏ như chúng cũng rất đơn giản, ban phỏng vấn cũng chỉ hỏi một số câu về hoàn cảnh gia đình và sở thích.
Về phương diện này, A Ngọc thuộc kiểu khá tự do phóng khoáng, khi cô bé muốn nói thì sẽ nói liến thoắng không thôi.
Nhưng khi cô bé không muốn nói thì sẽ từ chối giao tiếp.
Còn A Minh thì không thể như vậy, khi em gái không nói gì, trở nên hướng nội thì với tư cách là anh trai, cậu bé phải lịch sự, lễ phép đáp lại.
Hôm nay có lẽ A Ngọc đang rối rắm chuyện quân đội Anh ở phía bên kia cố tình cắt nước, nên không có kiên nhẫn cho buổi phỏng vấn, cũng không muốn nói năng gì. A Minh đành phải lấy hết dũng khí để nói chuyện nhiều hơn.
Về gia đình, về sở thích, tất cả đều do cậu bé nói, còn em gái chỉ ngồi im lìm ở bên cạnh cậu bé.
Trời sinh em gái đã có vẻ ngoài ngọt ngào, khi im lặng như vậy trông hết sức ngoan ngoãn, khiến các phụ nữ trong ban phỏng vấn cứ mỉm cười suốt.
Cuối cùng buổi phỏng vấn cũng kết thúc, khi ra về A Minh cảm thấy rất nhẹ nhõm. Cậu bé cũng không muốn ở lại đây nữa, mà muốn quay lại xe.
Trời nóng, xe nhà họ chắc chắn không tắt máy, trên xe có điều hòa nên sẽ rất mát mẻ.
Cậu bé muốn lên xe, hưởng thụ máy điều hòa, uống một chai nước lạnh để giải khát.
Nhưng khi đi ngang qua nhà vệ sinh, A Ngọc ngửi ngửi rồi chạy vào mở vòi nước, sau đó quay lại nói: “Anh ơi, chắc chắn là họ rồi, họ lại cúp nước nữa!”
Đúng lúc đó, Tống Thời Vu đang dẫn theo A Dũng đi tìm khắp nơi, mồ hôi nhễ nhại trở về.
Vừa bước vào cửa lầu một đã gặp hai đứa nhỏ.
Phải biết rằng, ban nãy họ suýt nữa thì đứng tim, đi tìm khắp nơi một hồi lâu, mà hóa ra hai đứa nhỏ đã về từ sớm?
Mới vừa rồi, Tống Thời Vu đã suýt xông vào căn cứ quân sự của quân đội Anh ở phía bên kia.
Anh ta lảo đảo lui về sau, rồi cúi xuống thở hồng hộc, ngay lập tức lấy điện thoại ra, run run bấm số gọi cho Tô Lâm Lang để báo bình an.
Anh ta thầm nghĩ, quả nhiên mợ chủ dự đoán như thần và cô cũng rất hiểu hai đứa nhỏ.
Trái lại, nếu lúc nãy anh ta kích động xông tới bên kia thì sẽ gặp rắc rối lớn rồi.
Theo suy nghĩ của anh ta, nếu cậu chủ và cô chủ nhỏ đã ở đây rồi, có lẽ sẽ không chạy lung tung nữa.
Nhưng không ngờ, A Ngọc kéo tay anh trai đi xuyên qua khu rừng nhỏ, lại qua bên kia.
Cô bé cũng không dám liều lĩnh trèo qua lớp dây thép gai nữa, nhưng cô bé không hiểu tại sao người bên kia lại cố tình cắt nước của họ.
Phải biết rằng, bên này cũng có rất nhiều người đang chống đỡ.
Nếu bên kia cố ý cắt nước, chỉ cần phát hiện ra, bên này sẽ nối nguồn nước từ nơi khác.
Nước chỉ là một vấn đề rất nhỏ, nhỏ đến mức A Ngọc cho rằng trẻ con lấy nó ra để đùa nghịch cũng không có gì to tát, nhưng người lớn lại lợi dụng nó để gây khó khăn cho người khác thì quá xấu tính.
Mà cô bé rất ghét những người xấu tính, thế là cô bé mỉm cười, lộ ra má lúm đồng tiền ở khóe miệng giống hệt mẹ cô bé.
Cô bé đang nghĩ xem mình phải làm gì để cho gã trắng mập như quả bí và gã đen gầy như mía kia biết tay.