Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang (Dịch Full)

Chương 1030 - Chương 1030:

. Chương 1030:
Quay về bên phía Hạ Phác Đình.

Tống Thời Vu để lạc đứa nhỏ, ông ta bị dọa sợ hết hồn, mới vừa thổ dốc, Hạ Phác Đình đã họp xong đi ra.

Ông ta lập tức nghênh đón: "Ông chủ, có phải nên trở về đúng không?"

Hạ Phác Đình hỏi lại: "A Minh, A Ngọc đâu?"

Tống Thời Vu quay đầu lại, ông ta toát mồ hôi lạnh, hai đứa bé vốn ở sau ông ta lại biến mất không thấy đâu.

Nhưng may mà ông ta đã dặn dò A Dũng, để ông ta đi theo hai đứa bé.

Tống Thời Vu vội vàng gọi điện cho A Dũng, ông ta lo lắng hỏi: "A Dũng, cô cậu chủ nhỏ đâu?"

Cũng may A Dũng luôn nhìn chằm chằm đứa nhỏ, sau khi hai đứa nhỏ chạy đến bên cạnh lướt sắt, chúng cũng chỉ đứng một lát rồi trở lại.

Vậy nên A Dũng nói: "Bọn tôi đang ở ngoài sân."

Hạ Phác Đình đi ra sân, cũng đã nhìn thấy hai đứa bé, lúc này, ông đang nhìn hai chân nhỏ và hai cánh tay nhỏ nhắn của A Ngọc có những vết xước đỏ do quệt vào cỏ.

A Ngọc quay đầu lại cũng nhìn thấy trên trán cha mình đầy vạch đen, còn có sự không vui trong mắt.

Hạ Phác Đình duỗi tay, muốn cô đến nắm tay mình, nhưng cô bé lại nắm tay anh trai, nói với vệ sĩ A Dũng: "Chú A Dũng, anh trai rất khát, chú nhìn xem miệng anh ấy đã khô khốc rồi, anh ấy muốn uống nước, cháu cũng muốn."

A Dũng lập tức mở cửa xe ra.

Xe vẫn nổ máy, đang ở chế độ ga cầm chừng, chiếc xe bảo mẫu FORD đời mới nhất được trang bị chống đạn, trên xe có tủ lạnh nhỏ, bên trong có sữa, nước trái cây, nước cất và nước suối khoáng cho hai đứa trẻ uống bất cứ lúc nào.

Hai đứa bé lên xe, A Ngọc nằm xuống ghế.

A Minh vặn nắp chai nước giúp em gái, cho em gái uống nước.

Hạ Phác Đình đang chuẩn bị lên xem, một người phụ nữ dắt một cậu bé đi đến nói: "Thì ra đúng là cậu chủ và cô chủ nhà giám đốc Hạ, chúc mừng ông Hạ nhé, hai đứa bé rất đáng yêu."

Hạ Phác Đình thấy người phụ nữ hơi quen, ông cẩn thận nhớ lại, hình như đây là vợ của một chuyên gia tài chính, bọn họ từng gặp ở tiệc tối.

Ông nói: "Bà quá khen."

Người phụ nữ nói: "Hơn nữa nhìn con gái của ông có vẻ rất ngoan ngoãn, điềm đạm nho nhã."

A Ngọc nghe thấy có người khen mình, cô bé lập tức ngồi nghiêm chỉnh, cười khéo léo.

A Ngọc, Hạ Trung Ngọc, quả thật cô bé rất đáng yêu.

Hạ Phác Đình cũng đã từng tưởng tượng con gái mình sẽ đáng yêu đến mức nào, nhưng lúc đó trí tưởng tượng của anh còn mơ hồ và nghèo nàn.

Từ khi sinh ra cô bé đã mềm mại, non nớt, khi cô bé ngoan ngoãn sẽ rúc vào lòng Hạ Phác Đình, gọi cha, giọng ngọt ngào khiến tim Hạ Phác Đình có thể tan chảy trong một giây.

Nhưng cô bé cũng rất tinh nghịch, sẽ thả sâu róm vào giày của Hạ Phác Đình, để con rắn đồ chơi dưới gối đầu của ông, đơn giản là vì mẹ cô bé ngủ với cha cô bé, chứ không phải ngủ với cô bé.

Đúng rồi, A Ngọc còn thường giấu khủng long nhỏ vào tập tài liệu của Hạ Phác Đình, chỉ vì hù dọa ông, tranh giành quyền được ngủ với mẹ.

Cũng chỉ có cô bé mới khiến Hạ Phác Đình rơi vào tình cảnh này, sáng sớm đi gặp khách hàng, mở túi tài liệu ra, có mấy con khủng long đồ chơi nhảy ra từ bên trong, khủng long còn đang kêu ầm ĩ.

Cô bé giống như mẹ của mình, bất cẩn, luôn không biết bảo vệ bản thân.

Nhìn cô bé mềm mại như gạo nếp, chân lại đầy vết xước vì quệt vào cỏ, thậm chí có chỗ còn rách da, con gái nhỏ được Hạ Phác Đình nâng niu như ngọc quý, nhưng chính bản thân cô bé lại luôn biến bản thân trở nên bẩn thỉu như vậy.

Hạ Phác Đình nhìn người phụ nữ kia ngồi xe rời đi rồi, anh vừa chạm vào chân A Ngọc, A Minh đã nói: "Cha, vừa rồi là con dẫn em gái ra ngoài chơi, con xin lỗi, chân em ấy bị thương rồi, chúng ta hãy nhanh chóng đưa em ấy đến bệnh viện."

A Ngọc uống nước, lại ợ một tiếng, cô bé nói: "Anh trai, rõ ràng là em không cẩn thận."

Sau đó cô bé xoa chân mình: "Cha, không đau, không đau chút nào, thật đó."

Hạ Phác Đình trách mắng: "A Ngọc, không được chạm vào nữa!" Ông nói với tài xế: "Mau đến bệnh viện, để bác sĩ xử lý miệng vết thương cho A Ngọc."

Chỉ dẫn theo hai vệ sĩ, lại là xe bảo mẫu rất rộng rãi, A Dũng và Tống Thời Vu đều ở trên xe.

Trên xe, Hạ Phác Đình biết rõ là con gái mình bướng bỉnh gây hoạ, nhưng vẫn giận chó đánh mèo với hai vệ sĩ.

Hạ Phác Đình nói: "Mặc dù vấn đề an ninh bây giờ rất tốt, nhưng hai người cần phải chú ý vấn đề an toàn của hai đứa bé hơn."

Tống Thời Vu vội nói: "Xin lỗi ông chủ."

Hạ Phác Đình lại nhìn A Dũng.

A Dũng cũng nói: "Xin lỗi ông chủ!"

 


Bình Luận (0)
Comment