Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang (Dịch Full)

Chương 1032 - Chương 1032:

. Chương 1032:
Trong phòng bệnh, Tô Lâm Lang nhìn thấy chồng đỏ mắt quỳ gối bên dưới bệnh, chân cô mềm nhũn, suýt nữa ngã ngồi xuống đất, kết quả con gái nằm trên giường bệnh bỗng nhảy phắt dậy, nhào về phía cô, đầu gối con bé chỉ bị trầy da mà thôi.

Từ đó về sau, cô con gái hoạt bát hiếu động, và người cha già thần kinh yếu ớt chạy đến bệnh viện như cơm bữa, chẳng những Tô Lâm Lang thấy không thể trách, bác sĩ ở bệnh viện cũng thấy giọng, chỉ thiếu điều khắc bốn chữ chuyện bé xé ra to vào một cái bảng rồi đưa cho Hạ Phác Đình.

Trở lại chuyện chính.

Tô Lâm Lang về đến nhà, bà đến thăm ông cụ Hạ Trí Hoàn trước.

Lúc này ông cụ đang ngồi xe lăn, đeo kính viễn thị và máy trợ thính, Mạch Đức Dung đang đọc báo cho ông cụ nghe.

Khả năng nhận thức của ông cụ không còn tốt nữa.

Tô Lâm Lang quỳ trước mặt ông cụ, bà xoa chân cho ông cụ, ông ấy mới ngẩng đầu lên: "Lâm Lang?"

Sau đó Hạ Trí Hoàn cười híp mắt hỏi: "A Ngọc của ông đâu?"

Con trai ông cụ, Hạ Chương, cũng chính là cha chồng của Tô Lâm Lang, vào một đêm năm trước, đã yên lặng tắt thở bên cạnh mẹ chồng Hứa Uyển Tâm.

Cũng may mẹ chồng vẫn ổn, được làm bạn với chồng mười mấy năm, bà ấy cũng đã chuẩn bị tâm lý ông ấy sẽ rời đi, từ đó về sau thì hết lòng thờ Phật.

Mà sau khi Hạ Chương qua đời, cơ thể của Hạ Trí Hoàn cũng không còn khoẻ mạnh như trước, khoảng thời gian này còn phát hiện ra thận có vấn đề nghiêm trọng, nếu không phẫu thuật chỉ sợ sẽ gần đại nạn.

Trong nhà cũng không phải không có tiền, có thể mời đội chữa bệnh tốt nhất đến Cảng Thành, hơn nữa bác sĩ cũng khẳng định tỷ lệ thành công rất hơn, chỉ cần thành công, ông cụ có thể sống đến trăm tuổi.

Nhưng ông cụ không muốn, dứt khoát không muốn điều trị.

Tô Lâm Lang có thể hiểu được, bởi vì một khi phẫu thuật không thành công, ông cụ sẽ mất trước, cho dù phẫu thuật thành công, ông ấy cũng cần một thời gian dưỡng bệnh rất dài, như vậy ông cụ sẽ bỏ qua thời khắc quan trọng mà ông ấy mong chờ vài thập niên từ những năm sáu mươi.

Tai và ánh mắt Hạ Trí Hoàn cũng không tốt lắm, nhưng đầu óc vẫn rất tỉnh táo, ông ấy không biết lịch trình của người trẻ tuổi, vậy nên nhìn thấy Tô Lâm Lang thì hỏi ngay: "A Minh và A Ngọc phỏng vấn thế nào rồi?"

Hạ Phác Húc nhìn thấy ông nội, đang định há mồm, Tô Lâm Lang trừng ông ta, bà chỉ nói: "Rất tốt."

Ông cụ Hạ Trí Hoàn cười: "Ông biết là sẽ tốt mà."

Hạ Phác Húc vội vàng xum xoe: "Ông nội có muốn ra ngoài hít thở không khí không, cháu đẩy ông nhé?"

Hạ Trí Hoàn nói: "Không cần!"

Ông cụ còn nói: "Nghe nói giới giải trí các cháu quay một bộ phim chào mừng thống nhất, ông cũng xem TV, sao không thấy chiếu?"

Hạ Phác Húc vội nói: "Sắp chiếu rồi ạ."

Hạ Phác Húc học được cách lấy lòng ông cụ từ mẹ mình, ông ta nói: "Cháu nghe lời ông đã chia thời gian của cháu cho diễn diễn đóng thế, biên kịch và nhân viên của điện ảnh Long Hổ, cháu chỉ có ba giây."

Hạ Trí Hoàn gật đầu: "Đừng nghĩ cháu đã nổi tiếng, thì đều là do công lao của cháu, phải nhớ người nâng đỡ cháu lên." Ông ấy vỗ vào ghế dựa bảo Tô Lâm Lang ngồi xuống: "Giống như không có Lâm Lang và cha con bé, ông..."

"Ông cố, chúng cháu về rồi!"

Một tiếng gọi ngọt ngào vang lên, ông cụ Hạ Trí Hoàn hớn hở: "A Ngọc đã về rồi?"

Ông cụ bị bệnh nặng vẫn luôn phải uống thuốc giảm đau, bị người khác đụng vào, ông ấy sẽ không chịu nổi, vậy nên A Ngọc vốn đang lao nhanh về phía ông cụ, bỗng bị cha bế lên, A Minh đi chậm, nhưng lại đến chỗ ông cụ trước.

Ông cụ hoa mắt, tưởng là A Ngọc, nhưng nhìn kỹ thì phát hiện không phải: "A Minh sao, em gái đâu?"

Em gái được Hạ Phác Đình bế đến, được cha thả xuống, cô bé đang định nhào vào Hạ Trí Hoàn, lại bị cha bế lên.

Ông cụ quay đầu lại nhìn: "A Ngọc đến rồi, ông hỏi cháu nói."

"Vâng cháu đến rồi!" A Ngọc lại muốn chạy đến, được rồi, Hạ Phác Đình đành phải cho cô bé đến, hai cha con liếc nhau, lúc này con gái mới ngoan ngoãn, khẽ chạy đến: "Ông cố?"

Hạ Trí Hoàn muốn hỏi nơi phỏng vấn như thế nào, điều kiện nghỉ ngơi của các chú quân nhân thế nào, rồi là bọn họ gặp ai, có con nhà ai cũng đi.

Cân nhắc đến nhiều vấn đề, những đứa nhỏ được mời đến phỏng vấn đều là con cái của gia đình từ các ngành các nghề có mối liên hệ sâu với Đại Lục, A Ngọc không chú ý đến vấn đề, vậy nên cô bé cũng không biết. Thế nhưng cô bé biết điều kiện nơi ở của các chú quân nhân, cô bé phải kể lại cho ông cố.

Còn muốn hỏi có con cái nhà ai thì phải hỏi A Minh, cậu bé nhạy bén hơn rất nhiều, cũng kiên nhẫn nói với ông cố.

 


Bình Luận (0)
Comment