.
Chương 1034:
Đám người mặc áo blouse trắng xuống xe, đi về phía phòng ông cụ.
Tô Lâm Lang cũng đang định đi theo, điện thoại trong tay bỗng vang lên, bà còn tưởng rằng là Tề Tự, đang định cúp thì thấy hiện tên Hạ Phác Hồng.
Tô Lâm Lang bắt máy: "Phác Hồng?"
Giọng Hạ Phác Hồng ở bên kia truyền đến: "Chị dâu, đã chuẩn bị chào đón bọn em chưa, còn ba mươi ngày nữa."
Tô Lâm Lang không dám tin: "Ngày đó em cũng đến, em chắc chắn?"
Hạ Phác Hồng cũng hỏi lại: "Tại sao em không thể."
Ông ta còn nói: "Chị dâu cảm thấy em không đủ tư cách hả, sao chị có thể như vậy, em đã tập luyện thể lực được vài tháng, em có cơ bắp rồi, không tin chị xem xem..."
Đương nhiên Tô Lâm Lang không thể nhìn được.
Bà đi đến cửa phòng ông cụ, quản gia Lưu đứng trước cửa, nghẹn ngào nói: "Mợ cả, ý của bác sĩ Hoàng là nên gọi người."
Hạ Mặc đang ở Thuỵ Sĩ, trước đó Hạ Phác Chú thề son sắt muốn đi du học Đại Lục, nhưng cuối cùng lại đến Pháp với Băng Nhạn, sau đó lại đi Cuba, Mexico, Tây Ban Nha, tóm lại cậu ta đi rất nhiều nước, thậm chí còn đi Nam Cực.
Băng Nhạn cũng học nghệ thuật theo mẹ, Hạ Phác Chú học rất nhiều chuyên ngành, trước mắt vẫn đang đi học.
Hạ Trí Hoàn thường hay nói giỡn, nói Phác Chú là cổ giả hiếm có của nhà họ Hạ, xem ra là muốn đọc sách đến già.
Mà bọn họ đã hẹn trước nửa tháng sau sẽ trở về, nhưng nếu bây giờ ông cụ không chịu được, đương nhiên phải gọi người.
Thế nhưng đầu tiên là Hạ Phác Hồng.
Hạ Phác Hồng đã nghe được những lời quản gia Lưu nói, mà khi cha anh ta qua đời, bởi vì cậu ta không có giấy chứng nhận, không thể trở về được.
Chờ đến khi Hạ Phác Hồng về đến nơi, Hạ Chương đã được chôn cất, anh ta cũng chỉ nhìn thoáng qua di ảnh của cha, duyên phận cha con đã chấm hết.
Dù sao Điên Công đã ba mươi mấy tuổi, đương nhiên đã không còn điên như trước.
Hơn nữa chưa trải qua việc người thân thì anh ta không hiểu được, khi cha anh mất, anh ta cũng đã hiểu được chết có ý nghĩa gì.
Hạ Phác Hồng hỏi chị dâu: "Chị dâu, có phải ông nội không qua khỏi đúng không?"
Anh ta lại nói: "Chị dâu nói nhanh, có đúng không?"
Hạ Phác Hồng không thể nhập cảnh hợp pháp, anh ta chỉ có thể nhập cư trái phép.
Mà ở giai đoạn này, biên giới biển hai bên đều canh chừng rất nghiêm, nếu anh ta nhập cư trái phép, thì chính là chủ động dâng đầu cho người ta.
Nhưng nếu Hạ Trí Hoàn thật sự không qua khỏi, thật sự nhắm mắt, với sự điên cuồng của Hạ Phác Hồng, anh ta có thể bơi đến đây.
Hạ Phác Hồng vẫn đang hỏi: "Rốt cuộc ông nội em thế nào?"
Tô Lâm Lang suy nghĩ, bà nói: "Cho chị mười phút, chị sẽ quyết định em nên làm thế nào."
Tô Lâm Lang lại hỏi Hạ Phác Hồng: "Chắc huấn luyện rất vất vả, chị nhớ từ trước giờ em không thích huấn luyện quân sự nhàm chán, em tham gia chỉ vì có thể về sớm hơn dự định sao?"
Hạ Phác Hồng nói: "Đương nhiên, ông nội em đã rất già, em không muốn ông ấy tìm tin tức về anh thông qua báo chí, qua hàng ngàn chữ viết, em muốn ông ấy có thể vui vẻ, tự hào khi nhìn thấy em."
Cậu ba điên nhất, cũng lời ứng phó với người bề trên nhất, nhưng lại hiểu tâm tư của ông cụ nhất.
Anh ta sẽ xuất hiện trong việc trọng đại mà ông cụ mong chờ với dáng vẻ cháu trai khiến ông cụ vui vẻ nhất.
Nhưng ông cụ có qua khỏi được không?
Tô Lâm Lang vừa vào trong, chỉ thấy viện trưởng Đức Minh và bác sĩ Hoàng đều ở trước giường của ông cụ, Hạ Phác Đình và Hạ Phác Húc đều ở đó.
Hứa Uyển Tâm cũng đã đến, bà ấy thấy con dâu tiến vào, thì đau lòng nói: "Lâm Lang, mẹ rất sợ!"
Chồng Hứa Uyển Tâm mới qua đời được một năm, bà ấy mới hồi phục lại, không chịu nổi một cái tang nữa, hơn nữa từ khi bà ấy kết hôn vẫn luôn sống chung với cha mẹ chồng, làm bạn sớm chiều năm mươi năm, tình cảm của bà ấy với ông cụ cũng giống như cha mẹ ruột vậy.
Tô Lâm Lang vỗ vai Hứa Uyển Tâm, đỡ bà ấy ngồi vào sô pha, còn mình thì đi xem ông cụ.
Vừa rồi ông cụ còn cười đùa với chắt trai, chắt gái, chớp mắt lại không được...
Ông cụ trăm tuổi, dưới da đã không còn mỡ, chỉ còn một lớp da mỏng trong suốt, làn da vàng như nến bọc xương.
Ông cụ nhắm mắt lại, nhưng tay lại nâng lên, cũng không biết là đang hôn mê hay đang ngủ.
Hạ Phác Húc đã khóc đến choáng váng, Hạ Phác Đình không khóc, nhưng trong lòng anh cũng đau đớn như Hạ Phác Húc.
Hạ Phác Đình thấy vợ đến, ông nói với vợ: "Anh sẽ quyết định thay ông nội, lập tức đến bệnh viện."
Nhưng anh vừa nói xong, Hạ Trí Hoàn đã mở mắt ra.
Ông ấy rất già, rất gầy, ánh mắt vẩn đục lồi ra.
Ông ấy nhẹ giọng nói: "Không thể."
Một lúc lâu sau, ông ấy còn nói: "Ông chờ ngày nay gần một thế kỷ rồi, ông chờ được!"