.
Chương 1043:
Chuyện làm ăn không thể chỉ cần một người là thành công, mà phải có rất nhiều người cùng chung tay góp sức, ông cụ từng tin sai người, khiến Hạ Thị suýt phá sản, nhưng những đồng nghiệp khác trong công ty đều là kiện tướng đắc lực.
Những năm qua, họ đã chịu nhiều vất vả rồi.
Lúc này, A Ngọc cũng tiến lên khoe trang phục mới của mình cho ông nội xem. Hôm nay, cô bé diện một chiếc đầm hồng cổ tròn, tóc búi cao thành cục tròn tròn, thoạt nhìn hiền lành, lại nhu mì.
Con nhóc này thật sự rất giống mẹ, nếu chỉ nhìn bề ngoài, ai cũng phải khen một câu ngoan hiền, nhưng tính cách thật thì...
Hạ Trí Hoàn lại liếc nhìn A Minh, tư tưởng của ông cụ khá là lạc hậu, chỉ hy vọng có một người thừa kế, và người thừa kế đó nhất định phải là con trai, ngay cả chuyện giữa Hạ Phác Đình và Tô Lâm Lang cũng vậy, mãi tới khi Hạ Phác Đình đầu tư vào Đại Lục, mới dần dần thêm tên bà vào các sản nghiệp của Hạ Thị, để hai người cùng nhau sở hữu, bằng không có lẽ tới tận bây giờ, công ty vẫn chỉ do một mình Hạ Phác Đình đứng tên, chứ Hạ Trí Hoàn không cho phép ông thêm tên bà vào.
Ngoài mặt, trông ông cụ có vẻ yêu thương A Ngọc lắm, nhưng thật ra trong lòng vẫn luôn ôm ấy ước nguyên giao lại toàn bộ Hạ Thị cho chắt trai A Minh.
Mãi tới tận mấy năm trước, suy nghĩ này cũng chưa một lần thay đổi.
Nhưng theo thời gian, khi bọn nhỏ ngày càng lớn khôn, ưu khuyết điểm trong tính cách của mỗi đứa ngày càng rõ ràng, Hạ Trí Hoàn không thể không tán thành quyết định của Hạ Phác Đình, đó là cùng bồi dưỡng cả hai, chờ tới khi bọn trẻ trưởng thành sẽ giao lại Hạ Thị cho cả hai đồng quản lý.
Đúng là Hạ Trí Hoàn rất yêu thương chắt gái, chiều chuộng chắt gái, nhưng lại một lòng muốn giao cả giang sơn sự nghiệp cho mình chắt trai, có điều hiện tại, ông ấy không thể không chấp nhận khả năng lãnh đạo của A Ngọc, không thể không phân quyền, phân gia sản cho cô bé.
Cô bé biết ông cố nội bị bệnh, và lúc cần dịu hiền cô bé sẽ dịu hiền vô đối. Thế là A Ngọc từ tốn tiến lại gần ông cố, nhẹ nhàng ôm lấy ông ấy, lại chỉ tay vào ngực mình, nơi đó có một lá cờ nho nhỏ màu đỏ, bên trên khắc năm ngôi sao vàng lấp lánh.
Sau đó cô bé dời tay, chỉ vào anh trai, ông cụ hướng mắt nhìn theo, phát hiện trước ngực A Minh cũng có một lá cờ.
"Cô thiết kế đó ông, đẹp lắm đúng không ạ?" A Ngọc giải thích.
A Minh nói đệm: "Mấy bạn khác không có cái này đâu ông cố, chỉ có mình hai bọn cháu có thôi, là hàng có một không hai đó ạ."
Cô của họ chính là Băng Nhạn, là người mà trông có vẻ được Hạ Trí Hoán yêu thương nhất, nhưng thật ra lại chẳng mảy may quan tâm tới chuyện giáo dục cô ấy. Thái độ của ông cụ, cũng là của mọi người dành cho cô cháu gái duy nhất trong nhà vẫn y như cũ, sẽ cho cô ấy một cuộc sống đủ đầy, phong phú, nhưng lại không kèm theo sự quan tâm, làm bạn và dạy dỗ tương xứng.
Mãi tới thời điểm này, Hạ Trí Hoàn mới nhận ra Băng Nhạn đã trưởng thành, còn biết thiết kế thời trang, cô ấy biến lá cờ Tổ Quốc thành huy chương nho nhỏ cho bọn trẻ đeo trước ngực, thoạt nhìn chỉ là chút sáng ý, nhưng lại là sự nổi bật mà các nhà nghệ thuật hằng đeo đuổi.
Nhận định này khiến Hạ Trí Hoàn ngạc nhiên vô cùng.
Ý thức của ông ấy có chút hỗn loạn, rõ ràng Băng Nhạn trong trí nhớ vẫn còn là một đứa nhỏ, đáng yêu, mềm mại tựa như A Ngọc vậy. Nhưng trong lúc ông ấy không chú ý, Băng Nhạn đã lặng lẽ trưởng thành, hơn nữa còn ưu tú hơn ông ấy tưởng tượng.
Ông ấy đưa mắt tìm trong đám người, lướt qua một nhóm đàn ông mặc vest, cuối cùng cũng tìm được cô cháu gái bé bỏng của mình. Quả nhiên, cô ấy đã lớn, mặc vest, để tóc dài, rực rỡ lại phóng khoáng, là hình tượng mà mấy người già vô cùng thích.
Hạ Trí Hoàn cố gắng giơ tay lên, Băng Nhạn vội bước tới, theo thói quan quỳ xuống cạnh giường như lúc trước, nhỏ giọng gọi ông nội.
Cô ấy bảo: "Ông nội, cháu dẫn bọn nhỏ đi trước, nơi đó không cho phép vệ sĩ đi theo, cũng chỉ được mang theo một người nhà, nhưng ông cứ yên tâm, nhất định cháu sẽ bảo vệ bọn nhỏ thật tốt, không để chúng bị pháo hoa bắn trúng, tiếng súng dọa sợ đâu ạ."
Hạ Trí Hoàn chợt kêu: "A Nhạn!"
Băng Nhạn cười hỏi: "Ông nội vẫn thấy lo sao?"
Hạ Trí Hoàn từng nghĩ, nếu được sống lâu thêm vài năm, ông ấy hy vọng có thể giúp Hạ Phác Định trông hai đứa nhỏ, giúp ông dạy dỗ bọn nó. Nhưng giờ phút này, ông ấy chợt nhận ra nếu thời gian vẫn còn, chuyện ông ấy nên làm nhất phải là bầu bạn với cô cháu gái Băng Nhạn đáng yêu của mình.
Hiện ông cụ vẫn còn khoẻ, đầu óc minh mẫn, nhưng rất dễ mệt, không có sức nói chuyện, chỉ có thể trơ mắt nhìn Băng Nhạn mỗi tay dắt một đứa, dẫn bọn nhỏ rời đi.