.
Chương 114:
Sát thủ chuyên nghiệp không hù được Hạ Bình An và Quách Thụy, dù sao bọn họ nhận tiền thù lao kếch xù thì phải giải quyết khó khăn, đỡ đạn cho chủ nhà, đó là chức trách của bọn họ, nhưng dù cho bọn họ biết được mợ cả đã cứu cậu cả ra khỏi hang ổ của bọn bắt cóc, còn biết được sức lực khi xuất dao của cô có thể chém chết một người, nhưng những điều này chỉ có sát thủ chuyên nghiệp mới có thôi.
Tất cả mọi người đều nhìn vào cô.
Tô Lâm Lang nói: "Toàn bộ người dân Đại Lục đều là chiến sĩ, tôi thuộc đội dân quân trang trại."
Cái này cũng có thật, trang trại có đội dân quân, Tô Lâm Lang ban đầu cũng từng được theo huấn luyện.
Ở thời đại này, dân quân là lực lượng vũ trang được Chính phủ Đại Lục cho phép sử dụng súng.
Bởi vì cô của trước kia không có tình cảm nhưng lại có năng lực, lái máy cày, chặt mía, quả thực là một nữ dân quân, nói tóm lại, danh hiệu chiến sĩ thi đua của cô cũng không phải để trưng.
Mạch Đức Dung xoa xoa tay: "Chẳng trách."
Dân quân là tổ chức được quản lý bởi quân giải phóng nhân dân Đại Lục, mà quân giải phóng nhân dân Đại Lục không những đã giành được thắng lợi trong cuộc chiến viện trợ Triều Tiên, mà mấy năm trước cũng hao tổn nhiều sức lực đối đầu với nước Mỹ, đánh cho bọn chúng gào khóc.
Đại Lục rất nghèo, nguyên nhân dẫn đến nghèo cũng có rất nhiều, nhưng năng lực chiến đấu của người lính Đại Lục có thể khiến cả thế giới khiếp đảm.
Nghe nói sắp có sát thủ đến đây thì lập tức điều động cả đội vệ sĩ mười mấy người, mặc dù để đề phòng có người thâm nhập vào đồn cảnh sát nên bọn họ không liên lạc với bên cảnh sát, nhưng kể từ hôm nay, tất cả mọi người đều phải vào vị trí, bắt đầu tuần tra từ phía ngoài, rất có thể sát thủ còn chưa tiếp cận được bệnh viện thì đã bị bọn họ bắt rồi.
Công việc này do Hạ Bình An phụ trách bảo vệ và tuần tra.
Có điều Hạ Bình An đã đưa mật khẩu bộ đàm của mình cho Tô Lâm Lang, như thế thì cô cũng có thể nghe được những gì cấp dưới báo cáo với ông ấy, không có bất cứ kẽ hở nào trong phạm vi bố trí nhân lực.
Mọi người đã rời đi, chỉ còn lại Hạ Trí Hoàn và Mạch Đức Dung.
Ông cụ hỏi Mạch Đức Dung: "A Dung, bây giờ Lê Hiến thế nào rồi, đã thoát khỏi nguy hiểm chưa?"
Mạch Đức Dung nói: "Ông ta điên mất rồi, cứ luôn miệng nói rằng ủng hộ việc trao trả chính là một đi không trở lại, còn nói cái gì mà sớm muộn gì ông ta cũng sẽ đứng vào hàng ngũ năm mươi nghìn tinh anh, nhận được giấy phép nhập tịch do nữ hoàng đích thân trao tặng, nói chung là rất kỳ lạ, cháu nghe chẳng hiểu gì cả!"
Hạ Trí Hoàn cảm thán: "Thà rằng làm một tên nô lệ ngoại bang cũng không chịu thẳng lưng lên mà sống, nó xứng đáng bị điên như thế!"
...
Nói chứ Hạ Phác Chú cũng dễ trêu đùa thật.
Buổi chiều Tô Lâm Lang nhàn rỗi không có việc gì làm, đang chuyển kênh thì nhìn thấy quảng cáo liên quan đến cửa hàng quần áo trên TV, đúng lúc cô cũng cần vài bộ quần áo thoải mái nên nhớ lấy địa chỉ của cửa hàng quần áo.
Lúc này điện thoại reo lên, cô bắt máy, là Hạ Phác Chú gọi đến: "Cô Gia Kỳ nói ở Đại Lục không có chuyên ngành Tâm lý học, thậm chí còn không có trường đại học nữa."
Tô Lâm Lang hỏi ngược lại: "Người hầu trong nhà làm việc kiểu gì thế, tại sao Tôn Gia Kỳ vẫn chưa rời khỏi nhà của tôi vậy?"
Bên cạnh Hạ Phác Chú có hai người, là A Mỗ và Tôn Gia Kỳ.
Nghe thấy giọng nói ngang ngược của cô, hai người nhìn nhau rồi nơm nớp lo sợ, A Mỗ chủ động kéo một rương hành lý nhỏ, thúc giục Tôn Gia Kỳ mau chóng rời khỏi đây.
Kể từ bây giờ cô ta không thể tiếp tục sống trên đỉnh núi Thái Bình, đồng thời ngồi xe riêng của nhà họ Hạ để đi làm và tan ca nữa.
Thiết lập hình tượng của cô ta trong giới giải trí là con gái nhà giàu tài năng thông minh, từ giờ không có xe riêng đưa đón đến nơi làm việc nữa thì hình tượng của cô ta sẽ phải sụt giảm đi rất nhiều.
Nhưng giọng điệu của Tô Lâm Lang ngang ngược như thế, chẳng lẽ không một ai trong nhà họ Hạ có thể kiểm soát được cô sao?
Nếu như Hạ Phác Chú lại có xu hướng tự làm hại bản thân thì sao, lẽ nào ông cụ cũng sẽ không truy hỏi, trách móc cô ư?
Được thôi, Tôn Gia Kỳ tạo một tư thế ra đi trước đã, nhưng cô ta cứ cảm thấy Tô Lâm Lang đối xử ngang ngược với Hạ Phác Chú như vậy thì sớm muộn gì cậu ta cũng xảy ra chuyện.