.
Chương 117:
Bởi vì bản tính yêu hòa bình, nếu tình hình chung có thể bất động Tô Lâm Lang sẽ bất động, cô mua một bộ cung tên. Lo sợ vách núi đằng sau sẽ là con đường sát thủ sử dụng thường xuyên nhất, cô giấu bộ cung tên trên nóc đình bên ngoài.
Đương nhiên tất cả vệ sĩ đều thấy.
Hạ Bình An còn hỏi kỹ năng dùng cung của Tô Lâm Lang như thế nào.
Tô Lâm Lang nói: “Nông trường nhà cháu có núi, mùa thu chặt mía, mùa đông sẽ lên núi đi săn.”
Mọi người không biết trình độ của cô ra sao, tất cả trang bị cô có đội vệ sĩ đều có, với lại công tác an ninh là do đội vệ sĩ phụ trách, Hạ Bình An chỉ gật gật đầu, nói một câu mợ đúng là toàn năng, sau đó quên đi chuyện này.
…
Đảo mắt một cái đã qua ngày hôm sau, bây giờ các vệ sĩ đang điều chỉnh thời gian làm việc và nghỉ ngơi, mỗi ngày làm việc mười sáu tiếng.
Mấy vị trí cần phòng bị đều đã được phòng bị, trên dưới nhà riêng có thể nói là kiên cố như thép.
Tuy nhiên mọi người đều khuyên Hạ Trí Hoàn ở yên trong phòng, nhưng bị ông cụ từ chối.
Chỉ cách một cánh cửa mà thôi, nếu sát thủ mà lên lầu được thì chính là ông trời muốn diệt Hạ Thị, cũng là lúc Hạ Trí Hoàn nên đi.
Hôm nay ông ấy thức sớm, không khí trong lành, ông ấy lên cao hóng gió rồi muốn gọi cháu dâu lên nói chuyện.
Thấy Tô Lâm Lang ra ngoài, ông ấy mở lời trước: “Cảng Thành cũng có trường hợp sau khi chồng chết vợ kinh doanh khá tốt, nhưng quy mô rất nhỏ, với lại nhất định phải có gia đình nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa. Ông chưa từng thấy phụ nữ một mình làm nên trò trống gì bao giờ, từ xưa đến nay ông cho rằng mục tiêu lớn nhất mà phụ nữ theo đuổi chỉ có vinh hoa phú quý, chồng giàu vợ sang.”
Ông ấy luôn cho rằng thứ Linda Tôn muốn là có nhiều tiền, được mọi người chú ý, nên luôn chịu đựng nhị phòng, về mặt tiền bạc thì vô cùng rộng rãi, tuy nói là không để cho Linda Tôn xưng vương xưng bá toàn Cảng Thành, nhưng bên ngoài thì vẫn cho đủ thể diện.
Cả cái Cảng Thành này ai mà không nói Linda Tôn có phước, khoe da thịt vậy rồi mà vẫn có thể gả vào nhà giàu.
Nhưng không ngờ bà ta vẫn không thấy thỏa mãn, còn muốn nhúng tay vào nắm quyền điều hành cơ nghiệp của ông cụ.
Tô Lâm Lang nói: “Lãnh tụ vĩ đại của chúng ta từng nói, phụ nữ có thể gánh nửa bầu trời.”
Coi thường năng lực của phụ nữ, cho rằng phụ nữ chỉ lo mua sắm áo quần, trang sức hay tiền tài, là nguyên nhân chính dẫn đến tình cảnh khốn đốn của Hạ Trí Hoàn, tất cả cũng do ông ấy tự chuốc lấy.
Ông cụ gật đầu, rồi lại lắc đầu: “Nó không được, uổng cho có tâm kế nhỏ, nhưng trí tuệ lại không đủ lớn.”
Ông cụ tự mình di chuyển xe lăn về phía trước, nhìn biển rộng xăm thẳm với núi rộng xa xa, hít một hơi thật sâu không khí trong lành mát mẻ của biển, nói: “Ngược lại là cháu, Đinh Đang, con gái Đại Lục bọn con, à không, gọi là nữ đồng chí mới đúng, khụ khụ… được giáo dục bài bản, có tầm nhìn xa trông rộng hơn nó, khụ khụ…”
“Dượng, đừng đi ra gió thế chứ, sao không biết tự chăm sóc bản thân gì hết vậy?” Mạch Đức Dung giận dỗi, vội đi lấy thảm lông đến, đắp thêm cho ông cụ.
Theo như nguyên tác, Linda Tôn với Lê Hiến quả thật không giỏi kinh doanh, thế nên mới dẫn đến tình trạng Hạ Thị liên tục lỗ lã.
Nhưng từ việc bà ta bắt tay với Lê Hiển, đến việc thuê sát thủ không để lại dấu vết, có thể thấy được tâm tư của bà ta kín đáo, mưu trí sâu sắc không thua gì Hạ Trí Hoàn, người như vậy, nếu không cho bà ta nắm quyền điều hành, bà ta sẽ không cam tâm.
“Đi thôi, có lẽ Phác Đình chờ sốt cả ruột rồi.” Ông cụ nói.
Hôm nay Tô Lâm Lang cũng bận đi đọc báo cho Hạ Phác Đình, bởi vì Bách Phú anh bán mấy hôm trước hôm nay lại tiếp tục tung ra tin tốt, nói là hiện tại kho vàng đã đầy, chuẩn bị bàn bạc với chính phủ về dự án cải tạo toàn bộ Cửu Long, cổ phiếu lại tăng hai điểm. Ngược lại, vận tải hàng hải Tây Nguyên lại không có tin gì đăng báo, xem ra mọi việc vẫn bình thường.
Dĩ nhiên Tô Lâm Lang sẽ đọc toàn bộ tin tức có tên Hạ Phác Đình cho anh nghe.
Còn có một tin nữa, nói rằng bé gái bị thường trong vụ nổ tại sở cảnh sát đã được quyên góp đủ tiền, tầm ngày mai sẽ chuyển đến Đức Minh trị liệu. Lúc đó, bác sĩ sẽ tạo một hộp sọ phù hợp cho cô bé. Tô Lâm Lang cũng đã chuẩn bị xong, chờ cô bé được chuyển đến đây sẽ tự mình đến thăm.
Nếu chi phí phẫu thuật không đủ, cô sẽ cân nhắc lấy thêm tiền từ tài khoản của Hạ Phác Đình, dù sao con bé cũng là vì anh nên mới gặp nạn.
Hôm nay Tô Lâm Lang ăn mặc khác với vẻ ngoan hiền ngày xưa, nói chuyện lưu loát, hứng thú ngập tràn, mặt mày hớn hở.
Tuy nhiên khi nhắc đến cô bé kia, ánh mắt lại biến thành tàn nhẫn, hung ác, như thể hận trong tay không có dao để chém tên cướp cầm AK một phát cho hả giận.
Cô đọc báo có hơi qua loa, cả người bần thần.