.
Chương 145:
Bởi vì Hứa Thiên Tỉ đứng trên cầu thang lặng lẽ nói gì đó, Hứa Uyển Tâm ngã bùm một tiếng.
Bà lấy tay vỗ ngực, khóc nấc lên ở cầu thang.
Ông chủ Vinh đang định xuống cầu thang, nhưng nhìn thấy Hứa Uyển Tâm thất thố, ông ấy là người thông minh nên lại lặng lẽ quay về.
Hứa Uyển Tâm ngồi trên cầu thang, bà thì thào nói: "Thảo nào!"
Bà lại hỏi: "Thiên Tỉ, có thể tìm được người kia không, bác muốn tự tay giết chết ông ta!”
Hứa Thiên Tỉ nói: "Linda Tôn và Lê Hiến đã khai lẫn nhau chuyện thuê người, về phía người kia, cháu đã sai người đi tìm."
Hứa Uyển Tâm run rẩy: "Phí luật sư cao thế nào bác cũng chịu, nhất định phải bắt được ông ta, để cho ông ta ngồi tù!"
Tô Lâm Lang dựng thẳng lỗ tai lên nghe, Tiểu Băng Nhạn bỗng chỉ tay, Tô Lâm Lang nhìn theo, Hạ Phác Chú đang mặc sườn xám thử đá chân với cánh cửa, thần long vẫy đuôi, nhưng không những không thành công, còn ngã dập mông xuống đất.
Cậu ta nhấc mông đứng dậy, nói: "Chị dâu, nói chuyện phải giữ lời, chị đừng quên buổi họp phụ huynh thứ bảy tuần sau, hơn nữa nhất định phải mặc sườn xám, đá giống như vừa rồi vậy."
Tô Lâm Lang sờ đầu Tiểu Băng Nhạn: "Nếu em phải họp phụ huynh, cũng có thể nói với chị, chị sẽ đi giúp em."
Tiểu Băng Nhạn kiêu ngạo gật đầu: "Đương, đương nhiên!" Cô bé còn nói: "Đón, đón em, tan học!"
Cô bé còn nhỏ, mới đi học nhà trẻ, hàng ngày những bạn nhỏ ngoài ăn cơm, ngủ thì chỉ có chơi trò chơi, không có quan hệ phức tạp như anh trai ở trường, đương nhiên cũng không bị bắt nạt.
Nếu so sánh, Tiểu Băng Nhạn càng muốn thỉnh thoảng chị dâu đón cô bé tan học, đá ngay ở cổng trường cho cô giáo và các bạn xem.
Hứa Uyển Tâm ở trên cầu thang đã bình tĩnh lại, bà đi xuống dưới, thấy Tô Lâm Lang và hai đứa nhỏ chơi rất vui, trong lòng rất thích con dâu, cũng vô cùng áy náy vì trước đó đã hà khắc với cô, nhưng bà chỉ nói: "Khi nào may xong sườn xám thì con thử xem, ba mẫu, cam đoan đều hợp với con."
Đã đo kích thước, cũng đã chốt mẫu, đến khi may xong, ông chủ Vinh sẽ đích thân đưa đến bệnh viện để cô mặc thử.
Đương nhiên, giá cả chắc chắn không rẻ, Tô Lâm Lang liếc hóa đơn, ba chiếc sườn xám đã có giá năm chữ số.
Lên xe, Hứa Uyển Tâm ngồi ở ghế sau, bà thở dài thở ngắn.
Con dâu không nên hỏi chuyện của mẹ chồng, ở trên xe Tô Lâm Lang không nói gì.
Xe đưa Hứa Uyển Tâm trở về biệt thự nhà họ Hạ, Hứa Thiên Tỉ cũng muốn tiện đường đi gặp anh họ, đúng lúc cô hỏi một vài chuyện.
Hứa Thiên Tỉ là em trai trung thành nhất của cô, đương nhiên không hề giấu điều gì.
Thế nhưng cậu ta cũng dặn Tô Lâm Lang, không được nói cho ai khác, sau đó cậu ta cảm khái: "Bác em quá lương thiện, thanh cao, không biết đối phó với tiểu nhân!"
Vốn dĩ Hứa Uyển Tâm là cố vấn nghệ thuật của Hạ Thị, quản lý hình tượng bên ngoài của công ty, thương hiệu LOGE, cách trang trí khách sạn trang nhã và bố cục nghệ thuật, thiết kế và mỹ quan của tòa nhà, đương nhiên cũng phụ trách mua các loại tranh thư pháp, tác phẩm nghệ thuật.
Vậy nên từ trước đến nay, bà đều kết bạn với những người trong giới nghệ thuật.
Sáu năm trước, bà mới gặp đã thân với một nghệ thuật gia trẻ ba mươi tuổi, cũng rất tán thưởng tranh của đối phương, vì thế bà mua hầu hết tác phẩm nghệ thuật của người đó để trang trí khách sạn.
Nhưng tình cờ, bà nhìn thấy một bức tranh của họa sĩ đó ở nước ngoài, ký tên không phải của người đó, mà là của một người Đan Mạch.
Hạ Thị muốn mở chuỗi khách sạn cao cấp ở toàn cầu, lúc đó đang chuẩn bị mở ở Luân Đôn, mà một khi vướng phải chuyện sao chép tác phẩm, hoặc vi phạm quyền sở hữu bức tranh, sẽ khiến tập đoàn giảm giá trị. Một khi bị khởi kiện, hiệp hội khách sạn quốc tế còn có thể loại bỏ bọn họ.
Lòng dạ Hứa Uyển Tâm lương thiện, không hề đề phòng bất cứ người nào.
Sau khi trở về Cảng Thành, bà gọi họa sĩ kia đến, hỏi thử trước xem xảy ra chuyện gì.
Mà họa sĩ muốn chứng minh trên danh nghĩa của mình, ông ta đưa Hứa Uyển Tâm về phòng vẽ tranh của mình, nói muốn tự vẽ tranh.
Nhưng khi đối phương vẽ tranh thì Hứa Uyển Tâm lại đang ngủ, đến khi bà tỉnh lại, đối phương đã vẽ xong rồi.