.
Chương 147:
Chắc hẳn Hạ Phác Đình cũng không biết chuyện này, bởi vì lúc đó anh đang đi du học, khi anh rời đi, cha mẹ vẫn mặn nồng, sau khi trở về thấy bọn họ lạnh lùng với nhau như vậy, lúc đó anh cũng thấy kỳ lạ, nhưng con trai chẳng qua chỉ là vật nhỏ, phần lớn đàn ông ở Cảng Thành đều năm thê bảy thiếp, anh vẫn luôn tưởng rằng cha mình có người khác ở ngoài, thỉnh thoảng sẽ khuyên nhủ, không khuyên được thì cũng thôi.
Nhưng không thể ngờ tới, nó lại liên quan đến chuyện phức tạp như vậy.
Mẹ anh, là một nghệ thuật gia có cốt cách, tiêu chuẩn thẩm mỹ rất cao, là một họa sĩ, thế nhưng lại bị người như vậy vũ nhục?
"Anh vẫn tưởng rằng là cha anh có người khác ở ngoài!" Anh khàn giọng nói.
Hứa Thiên Tỉ nói: "Em cũng từng nghĩ như vậy, em còn theo dõi dượng vài lần, nhưng đều không theo dõi được gì."
"Anh tưởng rằng trong nhà vẫn rất tốt, anh cũng nghĩ chỉ cần cha con anh có thể kiếm tiền, trong nhà sẽ an ổn." Tay Hạ Phác Đình nắm chặt xe lăn phát ra tiếng kêu, anh nói: "Chỉ để Linda Tôn ngồi tù thì là quá nhẹ, nếu cha anh thật sự qua đời, bà ta sẽ bị sét đánh chết ngay trước mộ cha anh, bà ta phải quỳ gối trước mặt cha anh vĩnh viễn, để sám hối với ông ấy!"
Tô Lâm Lang để đồ trong tay xuống, cô nghe thấy Hạ Phác Đình nói vậy thì tay khựng lại, bởi vì cô bỗng nhớ ra, ở trong sách, Linda Tôn cũng chết ở trong khu mộ nhà họ Hạ, đúng là bà ta bị sét đánh chết.
Bởi vì cái chết của bà ta quá kỳ lạ, nên trong sách đặc biệt nhắc đến.
Cô nói thầm chẳng lẽ là Hạ Phác Đình mua chuộc được Diêm Vương, bảo Diêm Vương đánh chết Linda Tôn?
Đương nhiên, đó chỉ là một quyển sách, cụ thể đã xảy ra chuyện gì, không xảy ra, không ai biết được.
Có lẽ ông trời thật sự có mắt, đánh chết Linda Tôn ở trước mộ của Hạ Chương thì sao.
So với Linda Tôn, trái lại là tên họa sĩ kia, rất có thể ông ta có ảnh chụp khỏa thân của Hứa Uyển Tâm, đó mới là phần tử bất an chân chính, cũng là một quả bom nổ chậm, Tô Lâm Lang phải nghĩ cách tìm ra được ông ta.
Bắt nạt, vũ nhục phụ nữ, cũng giống như bắt nạt trẻ con, cô không thể tha thứ cho loại người này.
...
Khi nhận được thông báo ngày đấu thầu, Tô Lâm Lang phát hiện một vấn đề.
Buổi họp phụ huynh của Hạ Phác Chú là vào thứ bảy tuần sau, mà ngày đấu thầu là ngày mười bảy, vào cùng một ngày.
Nóng nảy, à không, chắc hẳn bây giờ nên gọi là cậu chủ hậm hực.
Cậu chủ hậm hực Hạ Phác Chú sau khi ngừng thuốc thì tinh thần vô cùng sa sút, cũng bị xa lánh rất lợi hại, Tô Lâm Lang đã đồng ý sẽ tham gia buổi họp phụ huynh, đương nhiên là phải đi, nhưng cô cũng phải đến buổi đấu thầu, phải làm sao bây giờ.
Thật ra cũng không vội, nghe Hạ Phác Đình nói chuyện đấu giá trước rồi quyết định.
Cục đất đai chính phủ Cảng được thành lập hai năm trước, để bảo vệ quyền lợi của nhân dân Hồng Kông, chỉ có các công ty bất động sản địa phương mới được tham gia đấu thầu.
Mà sáng sớm ngày đấu thầu, cục đất đai sẽ đưa ra quy định về giá đất, sau đó cho các thương nhân bất động sản cân nhắc một buổi sáng, để bọn họ hạch toán giá đất, công trình kiến trúc và lãi ngân hàng ngay tại đó, buổi chiều chính thức đấu thầu.
Đương nhiên người trả giá cao nhất sẽ có được nó.
Trước mắt có mấy đối thủ cạnh tranh, Quách Thị chuyên về bất động sản, cùng với Qúy Thị năm ngoái bị Trương Hoa Cường bắt cóc, sau đó là Bách Phú, mà mấy ngày nay cổ phiếu của Bách Phú rớt giá, báo cáo tài chính không đủ, chắc hẳn đã bị loại.
Quách Thị kết hợp với những thương nhân bất động sản nhỏ để cùng nhau giành được đất, nhưng ông chủ này là người rất cẩn thận, nếu ra giá cao, ông ta sẽ không theo, mà Quý Thị, vừa có tài lực vừa có dã tâm, là đối thủ mạnh nhất của Hạ Thị.
Tô Lâm Lang nghe xong, trong lòng cô đã nắm chắc.
Cô nói: "Anh Phác Đình, buổi sáng em đi họp phụ huynh cho Phác Chú, buổi chiều đến chỗ đấu thầu, được chứ?"
Hạ Phác Chú sửng sốt: "Một buổi họp phụ huynh mà thôi, bác Lưu có thể đi được."
Đương nhiên quản gia Lưu có thể đi được, nhưng ông ấy không quản được chuyện cậu chủ hậm hực bị mọi người trong trường học xa lánh.
Cô nhướng mi: "Chuyện em đã quyết định thì không thảo luận thêm, tiếp tục nói quá trình."